Thiên Chúa chiến thắng bằng sự khiêm nhường

Gioan, một tiên tri vĩ đại nhưng chẳng bao giờ tìm kiếm vinh quang cho mình mà chỉ một lòng tìm vinh danh Thiên Chúa. Cuộc đời của Gioan cũng kết thúc rất âm thầm, lặng lẽ. Nhưng chính thái độ khiêm nhường này đã dọn đường cho Đức Giêsu, vì Đức Giêsu cũng chết trong đau khổ, cô đơn, bị các môn đệ bỏ rơi.

Thiên Chúa chiến thắng bằng sự khiêm nhường

VATICAN. “Đường lối của Thiên Chúa không giống với đường lối phàm nhân. Thiên Chúa chiến thắng với sự khiêm nhường mà Gioan Tẩy Giả là một chằng chứng sống động.” Đây là nội dung bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong thánh lễ sáng thứ sáu, 05.02, tại nguyện đường thánh Marta.

Gioan là một người vĩ đại, công chính và thánh thiện, đã dành cả đời mình để dọn đường cho Đấng Mesia. Nhưng cuối cùng, ông lại bị bắt giam và chém đầu trong ngục tối. Ông bị kết án tử bởi lòng thù hận của một bà hoàng hậu và sự hèn nhát của một ông vua bù nhìn.

Vị tiên tri cuối cùng

“Cái chết của Gioan Tẩy Giả trước mặt người đời là một sự thất bại nhưng với Thiên Chúa lại là một chiến thắng. Trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn Gioan Tẩy giả. Nói như thế chính là phong thánh cho Gioan. Nhưng công thức phong thánh này không được tuyên bố bởi Đức Giáo Hoàng, nhưng bởi chính Đức Giêsu. Gioan là người cao trọng nhất trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ và cũng là một vị thánh cao trọng nhất, vì được chính miệng Đức Giêsu phong thánh. Nhưng kết cục cuộc đời của Gioan lại ở chốn lao tù và bị chém đầu. Câu cuối cùng Kinh Thánh nhắc đến ông là: ‘Nghe tin ấy môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ’. Người cao trọng nhất trong số phàm nhân lọt lòng mẹ đã kết thúc cuộc đời như thế đấy. Đó là kết cục của một tiên tri vĩ đại, cũng là vị tiên tri cuối cùng và duy nhất được cho nhìn thấy niềm hy vọng của Ít-ra-en”.

Nỗi khổ của người lớn nhất

Với những gì mà Tin mừng mô tả, Đức Thánh Cha tiếp tục đi sâu vào hoàn cảnh của Gioan trong những ngày cuối đời. Đức Thánh Cha muốn hiện diện cùng với Gioan trong nhà tù hôm ấy, nhìn ngắm ông, một người xem mình chỉ là tiếng hô trong hoang địa và đã làm phép rửa cho biết bao đoàn lũ dân chúng nhân danh Đấng phải đến. Nhưng giờ đây, ông không chỉ bị nhốt trong phòng giam sau những song sắt mà còn bị dằn vặt bởi những hoài nghi, bởi những điều không chắc chắn về chính Đấng mà ông đã dọn đường. Đức Thánh Cha nói:

“Gioan có thể nghĩ rằng: ‘Phải chăng tôi đã lầm? Đức Giêsu có thật là Đấng Mesia không? Sao Ngài chẳng giống với hình dung của tôi?’ Chính khi bị nỗi nghi ngờ dày vò, Gioan mới sai các môn đệ đến hỏi Đức Giêsu: ‘Thưa Thầy, Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác? Phải chăng tôi đã lầm khi rao giảng về một người không phải là Đấng Mesia? Vậy là tôi đã đánh lừa dân chúng sao?’ Đây là nỗi đau khổ, là sự cô độc nội tâm nơi con người của Gioan Tẩy Giả.

Khiêm nhường cho đến cùng

‘Tôi phải nhỏ bé đi.’ Đó là lối sống của Gioan. Một tiên tri vĩ đại nhưng chẳng bao giờ tìm kiếm vinh quang cho mình mà chỉ một lòng tìm vinh danh Thiên Chúa. Cuộc đời của Gioan cũng kết thúc rất âm thầm, lặng lẽ. Nhưng chính thái độ khiêm nhường này đã dọn đường cho Đức Giêsu, vì Đức Giêsu cũng chết trong đau khổ, cô đơn, bị các môn đệ bỏ rơi.

Sẽ rất hữu ích nếu chúng ta có thời gian đọc toàn bộ đoạn Tin Mừng hôm nay, Tin Mừng theo thánh Mác-cô, chương 6. Hãy đọc đoạn Tin Mừng ấy để thấy Thiên Chúa đã chiến thắng như thế nào: đường lối của Thiên Chúa thì khác xa đường lối phàm nhân. Chúng ta hãy nài xin Chúa ơn khiêm nhường như thánh Gioan đã có và đừng khoác lên người những vinh quang, danh dự mà đáng lẽ ra phải thuộc về người khác. Trên hết, hãy xin ơn để trong cuộc đời của chúng ta, luôn có chỗ để Đức Kitô không ngừng lớn lên, còn chúng ta phải nhỏ bé đi, nhỏ bé cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Chuyển ngữ: Vũ Đức Anh Phương, SJ