Tâm sự của những Ngọn Nến
Tôi viết lại câu chuyện nhỏ này chính là tâm sự của tôi. Mượn hình ảnh của cây Nến, gắn vào khung cảnh của Nhà Thờ (nơi tượng trưng cho việc truyền Đạo Đời) để giãi bày, hơn nữa, bộc bạch một ý nguyện tự thân rằng tại sao tôi lại nhận về mình Sứ Mệnh của mình:Truyền bá, Reo rắc, Thức tỉnh (ghi chú: Tôi dùng từ Reo rắc thay cho Gieo rắc là có ngụ ý : vui vẻ, xúc tác như mưa Xuân…còn việc ai gieo gì thì mong hãy cứ tự nhiên và say mê trên Cánh đồng của họ đi)
Trong một căn phòng Nhà Thờ, buổi tối, người chủ Lễ thắp 4 ngọn nến lên cho một đêm Cha Đạo sẽ giao giảng những điều quan trọng về Thế Giới. Chúng biết vậy và trò chuyện với nhau.
a. Ngọn nến thứ nhất tư lự: Đêm nay tôi là hiện thân của Hòa Bình, nhưng tôi không tin là những kẻ đến dự tối nay sẽ cảm nhận được điều đó, ngoài kia họ từng đánh nhau chí chết đó thôi. Trong lúc chờ đợi tôi cũng đang tàn lụi rồi đây này. Và ngọn nến đó rùng mình buồn nản tắt lịm đi
b. Ngọn nến thứ hai cao giọng: Người ta vẫn sử dụng tôi để tin cậy hơn khi phải đi trong bóng tối, nhưng khi họ không thật nhìn kĩ ra điều gì cần thì quay ra chửi tôi, thật là bị tổn thương lắm. Ôi rồi khi đã tìm thấy điều họ muốn không cần lại quảng tôi ngay đi được. Tôi thấy chẳng nghĩa lý gì nữa khi tiếp tục cháy thế này. Ngọn nến này nương theo một làn gió bất chợt để tắt phụt đi.
c. Ngọn nến thứ ba thảng thốt: Tôi chính là Tình yêu, ngự trị trên những chiếc bánh ngày Lễ của con người, ôi nhưng ngay sau đó họ say sưa thưởng thức bao điều khác mà thường bỏ tôi vào thùng rác với bao nhiêu thức ăn thừa mứa. Tôi đau mà chết đi được. Rồi ngọn nến cũng lắc mình vụt tắt.
d. Ngọn nến thứ tư: Tôi chính là con của nền văn minh khai sáng mà nhờ thế con người thoát khỏi kiếp động vật hoang dã đi đến được như hôm nay. Tôi thắp lên những ước mơ của họ. Nhưng những ánh điện ngút ngàn mỗi đêm ở muôn ngôi nhà và các thành phố đã không cần đến tôi nữa rồi. Nếu không thì họ chỉ dùng tôi vào những việc Mê tín dị đoan. Ngọn nến tự lăn ra mà tắt.
Người chủ Lễ bước vào và thấy tất cả đã tắt, nên thắp lên cây nến nhỏ cầm trên tay, lần lượt thắp lại lên cho 4 cây nến kia đã tắt. Khi ông ấy đi đến gần bên, 4 cây nến kia nghe nến nhỏ nói khẽ: Các anh chị ạ, dù thế nào thì chúng ta cũng cần phải cháy lên, dù sau đó mỗi chúng ta có thể lụi tàn, thậm chí bị vứt bỏ. Hoặc chúng ta chỉ là chỉ là cái cớ thêm thắt đi chăng nữa nhưng ánh sáng của chúng ta là điều mà người ta cần đến để đem đến cho họ chút niềm vui và hi vọng. Kể cả còn có bao nhiêu người, vô vàn điều không hay ho đi nữa thì chẳng có thể tìm được gì tốt lành trong tối tăm cả.
Lời cuối ông chủ Lễ tự nói một mình : Dưới ánh sáng như sơ khai từ những ngọn nến tâm thế chúng ta được đưa về cội nguồn để có thể cảm nhận lại được những điều thiêng liêng. Nào ta phải thắp lại lên thôi!
Nguyễn Tất Thịnh (Theo pti.edu.vn)