Thư gửi Ông Giuđa

Tuần Thánh sắp tới, ngày giỗ Thầy Giêsu cũng là ngày kỵ của Ông, nụ hôn bán Thầy của Ông vẫn nóng bỏng lắm. Đôi lời tâm sự và xin được thông cảm với “nỗi khổ tâm” của Ông, nhưng không “đồng lõa” với Ông. Mong Ông hiểu cho! Chúc Ông bình tâm và bớt ray rứt. Hy vọng Ông cũng được cứu độ nhờ Lòng Thương Xót vô biên của Thầy Giêsu nhân hậu...

Thư gửi Ông Giuđa

 

 

 

Thưa Ông Giuđa,

Tứ thời bát tiết luân phiên thay đổi, mùa này đi rồi mùa khác đến. Cũng vậy, Mùa Chay đến rồi tiếp theo là Tuần Thánh.

Hôm nay, ngày 3-4-2014, ngày giỗ thứ 1981 của Thầy Giêsu. Có khác là hôm nay Thứ Năm, còn Thầy Giêsu Về Nhà Cha vào lúc 15 giờ Thứ Sáu, ngày 3-4-33. Và chiều nay, giờ “thiêng” là 3 giờ chiều, nắng như đổ lửa, cháu nhớ tới Thầy Giêsu và rồi cháu cũng cũng nhớ đến Ông đấy! Và xin vẫn tôn trọng gọi là Ông “viết hoa”.

Cứ mỗi lần Tuần Thánh về, thiết tưởng Ông là người khổ tâm nhất vì Ông bị mọi người chĩa đủ thứ “mũi dùi” vào một mình Ông với những ánh mắt “sắc như dao cau”, đầy căm phẫn chứ chẳng thấy ai cảm thông. Cái định kiến và cách nhìn đầy “ác ý” ấy của mọi người đã và đang khiến Ông luôn bị xét đoán rất nghiêm khắc từ hơn 2000 năm qua rồi, chứ chưa cần Chúa xét xử Ông đâu. Quả thật, cháu cảm thấy thương cảm và tội nghiệp Ông quá, vì cháu cũng chỉ là một tội nhân khốn nạn, cũng nhẫn tâm “nhúng tay” vào việc giết Thầy Giêsu vậy!

Chắc hẳn Ông cũng bị lương tâm cắn rứt nhiều lắm. Ông ray rứt vì Ông đã dùng nụ hôn (ngôn ngữ yêu thương) để “chỉ điểm” và bán chính Thầy mình mà có tiền xài. Hậu thế chỉ nhìn “gần” như thế thôi, chứ người thời nay “bán” Chúa còn tinh vi hơn mà người ta vẫn tưởng mình chân chính, thế mới đáng sợ!

Vâng, thưa Ông, tiền bạc có ma lực rất mạnh, thời nào cũng thế, nó có thể khuynh đảo bất kỳ ai – dù đạo hay đời. Người có tiền rồi lại muốn có thêm, người không có tiền thì tìm mọi cách để có nó, thậm chí người ta sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để có tiền, không phải “ăn bữa nay, lo bữa mai”, được ăn sung mặc sướng, được “hãnh diện” với đời, nhất là thời nay người ta coi trọng bề ngoài lắm. Con người là thế, như người Pháp nói: “C’est la vie!” (đời là thế). Thiết tưởng Ông cũng là “nạn nhân” của quan-niệm-thực-tế đó, cái mà người ta không dám nhận, dù người ta cũng đang dùng mọi thủ đoạn tinh vi để có thể sống ung dung, thế nên người ta nói đùa mà thật rằng “tình cảm là chín (đáng lẽ là “chính”) nhưng tiền bạc là mười”!

Nếu Ông sống ở thế kỷ XXI này, Ông sẽ được nghe người ta ví von: “Tiền là tiên, là Phật; là sức bật của lò xo; là nỗi lo của tuổi trẻ; là sức khỏe của người già; là cái đà của danh vọng; là cái lọng của con người”. Có thể Ông cũng “mắc cười” khi nghe vậy, và có thể Ông cũng “khó hiểu” – phần thì khác ngôn ngữ, phần thì khác thế hệ. Nhưng “câu vè” có vẻ khôi hài đó lại nói lên cái thực tại của con người, không dễ gì cưỡng lại. Thế nên người ta vẫn ĐÃ và ĐANG không ngại tham nhũng, hối lộ, bóc lột hoặc chà đạp người khác để mình sống vinh thân phì da – dù người đó là người có niềm tin tôn giáo hoặc không. Đáng sợ thật! Cũng chỉ vì tham lam và mê vật chất mà người ta BẤT CHẤP CÔNG LÝ. Ông đã theo Thầy Giêsu rong ruổi khắp nơi thì chắc Ông đã hiểu. Cũng có thể vì ông thấy thực tế phũ phàng quá nên Ông mới nghĩ ra cách moi tiền của họ mà Thầy Giêsu vẫn “nguyên xi”. Xét cho cùng, Ông cũng rất tin vào quyền năng của Sư phụ Giêsu. Nhưng ai dè… Thầy Giêsu bị lôi đi như một tên tội phạm nguy hiểm!

Thời đó, 30 đồng bạc chắc là một món tiền “béo bở” chứ không thể so theo thời giá ngày nay. Ông biết Sư phụ Giêsu của Ông “ngon” lắm, vì Thầy mới nói “Tôi đây!” mà bọn lính ngã lăn cù cả đám (x. Ga 18:6). Lúc đó hẳn là Ông chắc mẩm đã làm cho bọn ác ôn bị lừa để có số tiền kia. Không biết Ông có gật gù và cười đắc chí không nhỉ? Thế nhưng Ông quá bất ngờ khi Thầy cho chúng đứng dậy và để chúng bắt trói. Chắc là Ông cảm thấy thất vọng lắm, vì Ông không hiểu sao Thầy mình bỗng dưng lại mất hết “phép thần thông” để rồi bị những người xấu bắt như vậy. Họ đúng là những người “miệng nam-mô, bụng một bồ dao găm”. Và Ông tuyệt vọng!

Sau đó, Ông đã ném trả lại tiền cho các thượng tế và các kỳ mục, rồi tự thú: “Tôi đã phạm tội nộp người vô tội, khiến Người phải chết oan” (Mt 27:4a). Ông là đệ tử nên Ông biết Thầy Giêsu VÔ TỘI. Ông dám nói thật lòng mình như vậy thì chắc hẳn lương tâm Ông đã cắn rứt lắm, nghĩa là Ông cũng cảm thấy ăn năn. Lương tâm không có RĂNG mà vẫn có thể CẮN được. Kỳ diệu quá phải không Ông? Chắc chắn đó là sám hối, dù là trực tiếp hay gián tiếp, đạo Công giáo gọi là “ăn năn tội cách trọn” hoặc “ăn năn tội cách chẳng trọn”. Chính tay Ông ném trả lại tiền cho họ, nhưng họ vẫn thản nhiên: “Can gì đến chúng tôi. Mặc kệ anh!” (Mt 27:4b). Người ta không xét sâu đến khía cạnh đó mà luôn có thành kiến với ông, thậm chí còn gọi Ông là “thằng” nữa. Còn việc Ông ném số bạc vào Đền Thờ rồi Ông đi thắt cổ, liệu ai là người dám nhận mình công chính để dám xét đoán Ông? Chắc chắn chỉ có Thiên Chúa biết. Nhưng dù sao Ông cũng mắc “tội trống” mà người khác phải coi đó mà cố gắng sống tốt hơn, đừng lừa thầy phản bạn, và ít ra cũng phải biết “ăn cây nào rào cây ấy”.

Những người kết án Ông là ai? Là những người “có chức, có quyền”, những người “ăn trên, ngồi trước”, những người “ỷ thế, cậy quyền”, những người “thấy cái rác trong mắt người mà không thấy cái đà trong mắt mình” (x. Mt 7:3-5; Lc 6:41-42), những người được “tôn xưng” là thượng tế, là kỳ mục, là kinh sư, là thầy thông luật. Và cũng chính những người đó đã tiếp tục đang tâm kết án Thầy-Giêsu-công-chính. Họ lấy tiền mà Ông bán Thầy Giêsu để mua thửa ruộng gọi là “Ruộng Máu”. Đó cũng là “cái giá” Ông phải trả, và Ông bị mang tiếng xấu cho đến tận thế. Xin chân thành chia buồn với Ông!

Ngày xưa, ông bà nguyên tổ đã phạm tội vì bất tuân lệnh Chúa. Thế nhưng Tội Nguyên Tổ được “viết hoa” và được gọi là “tội hồng phúc” (Exultet đêm Vọng Phục Sinh). Còn Ông lại bị người đời nguyền rủa đủ kiểu, vuốt mặt không kịp.

Thưa Ông, Thánh Ý Thiên Chúa quá nhiệm mầu, trí óc loài người của cháu như “bã đậu” không thể hiểu hết. Tận đáy lòng, chắc là không ai dám xét đoán Ông đâu. Thấy Ông mà mọi người phải “sờ gáy” để tự phán xét mình trước đấy. Nhắc tới Ông mà cháu “nhột gáy” lắm, Ông ạ!

Tuần Thánh sắp tới, ngày giỗ Thầy Giêsu cũng là ngày kỵ của Ông, nụ hôn bán Thầy của Ông vẫn nóng bỏng lắm. Đôi lời tâm sự và xin được thông cảm với “nỗi khổ tâm” của Ông, nhưng không “đồng lõa” với Ông. Mong Ông hiểu cho! Chúc Ông bình tâm và bớt ray rứt. Hy vọng Ông cũng được cứu độ nhờ Lòng Thương Xót vô biên của Thầy Giêsu nhân hậu.

Cháu hy vọng như vậy đối với Ông, đối với mọi người và đối với cháu nữa, vì bị những kẻ thủ ác giết chết mà Thầy Giêsu vẫn bênh vực cho họ: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23:34).

Kính chào Ông,

TRẦM THIÊN THU

Kẻ tội đồ hậu sinh – ngày Giỗ Chúa Giêsu Kitô, 3-4-2014