VÔ NGÃ VỊ THA - Tinh Thần Nhân Ái Giữa Con Người Với Con Người.

Câu chuyện ý nghĩa để đọc trong tháng các linh hồn: Cư dân mạng hiện đang truyền tay nhau bức ảnh cảm động về một bé gái vừa qua đời và bố mẹ em đã thực hiện một hành động đầy tính nhân văn...

Tình Nhân Ái Giữa Người Với Người...

Bức hình được đăng tải với nội dung như sau:

"Bức ảnh 1 và 2: người cha và người mẹ cúi đầu hôn và nói lời chào tạm biệt đối với đứa con gái vừa mới mất của họ.

Bức ảnh 3: có lẽ bạn sẽ ngạc nhiên, tại sao toàn bộ y bác sĩ lại cúi đầu chào trước thi thể của cô bé ấy? Bởi vì chính nhờ cô bé này, chính nhờ gan và thận được hiến tặng từ cơ thể của bé gái này, mà 2 đứa trẻ khác nằm phòng kế bên đã được cứu sống. Đúng là 1 khoảnh khắc không nói nên lời"

Những bức ảnh trên nói về cô bé có tên là Xiwang hay còn gọi là Hy vọng, em qua đời (4 tháng trước) vì chứng thiếu máu cơ tim cục bộ. Cha mẹ của em đã quyết định để cho các bác sĩ lấy tạng của em để trao tặng cho 2 bé khác ở miền Bắc Trung Quốc. Mẹ Xiwang phát biểu: "Vì muốn những đứa trẻ khác đang cần sự giúp đỡ có được hy vọng sống, chúng tôi dù rất đau đớn đã quyết định hiến tạng của con gái mình".

Các bác sĩ và nhân viên bệnh viện cùng người nhà đã thực hiện một hành động thiêng liêng, đầy xúc động: nghiêng mình cúi đầu tiễn biệt bé Hy vọng lần cuối trước khi bé được chuyển tới phòng mổ để lấy tạng.

Trên một trang mạng, tấm ảnh này đã đạt trên 12.000 lượt like (thích), hơn 500 lượt chia sẻ và trên 900 bình luận. Trên một diễn đàn khác cũng đạt trên 9.000 like, hơn 1.000 lượt chia sẻ và gần 1.000 bình luận.

Hầu hết những lời chia sẻ của các cư dân mạng đều thể hiện sự cảm động trước những tấm hình này, về cái chết của cô bé khi còn quá nhỏ tuổi và đặc biệt là nghĩa cử cao đẹp của bố mẹ em, hiến tạng con mình cho những con người vô cùng xa lạ. Nhiều bạn đăng lời cầu chúc cho linh hồn của em sớm siêu thoát.

Thành viên Yen Ruby nói: "Dù em không còn sống trong thế giới thực tại, nhưng em mãi mãi được mọi người ghi danh "nhân ái" tới muôn đời sau, chúc cho bố mẹ em trường thọ vì có một tấm lòng cao thượng".

Thành viên Hằng Thu nói: “Đọc những tin này, mình thấy buồn, không cầm nổi nước mắt. Có con rồi mình càng xót xa và đau lòng thay những ông bố bà mẹ phải xa rời đứa con bé bỏng đáng yêu. Cầu nguyện cho những cảnh này ít xảy ra hơn. Những người làm cha mẹ hãy quan tâm, chăm sóc để những thiên thần của mình không gặp phải những hoàn cảnh đáng tiếc, đau lòng”.

Trong cuộc sống hiện tại đầy rẫy tin tức và hình ảnh đáng lên án hoặc gây phẫn nộ về những hành động phi nhân tính của con người thì những nghĩa cử cao đẹp như thế này vẫn khiến cư dân mạng gửi cho nhau, truyền đi những yêu thương và giáo dục về lòng tốt, tinh thần nhân ái giữa con người với con người.

Theo Báo Giáo Dục Việt Nam

 

NHỮNG CHUYỆN SUY TƯ KHÁC: BÍ QUYẾT SỐNG HẠNH PHÚC

BẢY VỊ THUỐC TRỊ BÁ BỆNH

 Câu chuyện của một thầy thuốc sống vào những thời đầu của đạo công giáo, bị hoàng đế bỏ tù một cách bất công. Sau nhiều tuần lễ bị giam, các người thân của ông được phép vào thăm và tất cả đã phải chảy nước mắt vì áo quần ông rách tả tơi, người gầy ốm vì mỗi ngày người ta chỉ cho ông một miếng bánh nhỏ và một ly nước lã. Tuy nhiên vợ ông lại ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của ông'

- làm sao mà anh lại có một nét mặt vui sướng như thế? Người ta có thể nói hình như anh vừa đi ăn tiệc cưới về.

Vị thầy thuốc cười trả lời rằng: ông ta đã tìm ra được một vị thuốc hợp cho mọi thứ bệnh. Người nhà ông hỏi thử thuốc gì thì ông trả lời:

- Đó là một thứ thuốc tuyệt hảo trị bá bệnh, thể lý và tâm lý. Nó gồm 7 vị thuốc mà tôi kể ra sau đây:

- Vị thứ nhất được gọi là BằNG LÒNG VỚI SỐ PHAN: Hãy bằng lòng với những gì anh có. Có lẽ tôi run rẩy dưới bộ áo quần rách này, vừa run vừa gậm miếng bánh! nhưng tôi sẽ khổ hơn nếu hoàng đế sai ném tôi trần truồng trong một hầm giam không có gì ăn!

- Vị thứ hai là LƯƠNG TRI. Dầu tôi hớn hở hoặc dù tôi lo lắng, tôi vẫn luôn ở trong tù, như thế tại sao tôi lại than vãn?

- Vị thứ ba là NHỚ LẠI CÁC TOI QUÁ KHỨ: hãy đếm chúng và gỉa thiết rằng mỗi tội đáng một ngày tù thì hãy tính xem chúng ta phải bỏ bao nhiêu đời để ngồi tù?

- Vị thứ tư là NGHĨ ĐẾN NHỮNG ĐAU KHỔ MÀ ĐỨC KITÔ ĐÃ CHỊU CÁCH VUI VẺ VÌ CHÚNG TA. Nếu con người duy nhất trên qủa đất này có thể chọn định mệnh của mình mà lại chọn sự đau khổ thì con người đó đã phải nhìn nhận gía trị của điều này to lớn là ngần nào! Vậy chúng ta hãy ý thức rằng sự đau khổ được đón nhận trong thanh thản và niềm vui, có gía trị cứu chuộc.

- Vị thứ năm là SỄ HIỂU BIẾT ĐIỀU NÀY LÀ sự đau khổ đã được gởi đến bởi một vị Chúa là Cha để dùng nó thanh luyện và thánh hóa ta. Đau khổ mà chúng ta chịu có mục đích thanh luyện chúng ta và chuẩn bị chúng ta vào nước trời.

- Vị thứ sáu là Ý thức rằng, đối với một Kitô hữu không có đau khổ nào vô ích: nếu các thú vui xác thịt là tất cả ý nghĩa của cuộc sống thì sự đau đớn và nhà tù sẽ chấm dứt mục đích của con người trong cuộc sống. Nhưng nếu cái chính yếu của đời sống là sự thật thì một căn phòng trong nhà tù sẽ không thay đổi gì cả. Trong tù hoặc ngoài tù, 2 với 2 vẫn là 4. Nhà tù không ngăn cản được tôi yêu. Những ngăn sắt không thể xua đuổi đức tin. Nếu các lý tưởng này tràn ngập đời tôi, tôi có thể thanh thoát bất cử ở đâu.

 BA CÁI NHÌN

Một người bao nhiêu năm đã vui vẻ chấp nhận cuộc sống với những thiếu thốn tiền bạc và rắc rối trong gia đình. Người ta hỏi ông:

- Làm sao mà có thể an vui như thế?

- Tôi biết xử dụng, ông trả lời, với đôi mắt sáng suốt.

- Như thế có nghĩa là gì?

- Trước hết, tôi nhìn lên trời và nhớ rằng công việc chính yếu của tôi là đạt tới trời. Rồi tôi nhìn xuống đất và cố hình dung một nắm đất tôi sẽ nằm xuống sau khi chết, nó thật bé nhỏ. Và sau cùng tôi nhìn đến biết bao nhiêu người đàn ông, đàn bà, cũng như trẻ thơ ở bên cạnh tôi trên khắp trái đất này có khi còn cực khổ hơn tôi nhiều... Ba cái nhìn đó làm tôi sung sướng và bằng lòng, nó khử trừ mọi than vãn trách móc.

VINH KHẢI KỲ (Lẽ sống)

Đức khổng Tử đi chơi núi Thái sơn, gặp ông Vinh Khải Kỳ ngao du ở ngoài đồng, mặc áo cừu thắt lưng dây, tay gẩy đàn cầm vừa đi vừa hát. Đức khổng Tử hỏi: "Tiên sinh làm thế nào mà thường vui vẻ thế?"

Ông Vinh Khải Kỳ nói: "Trời sinh muôn vật, loài người quí nhất, mà ta được làm người, đó là một điều đáng vui. Trong loài người, đàn ông quí hơn đàn bà, mà ta được làm đàn ông, đó là hai điều đáng vui. Người ta sinh ra có người đui què, có người non yếu, mà ta hoàn toàn khỏe mạnh, nay đã chín mươi tuổi, thế là ba điều đáng vui... Còn cái nghèo là sự thường của thế gian, cái chết là sự hết của đời người. Ta nay xử cảnh thường đợi lúc hết thì có gì là lo buồn?"

Đức Khổng Tử nói: "Phải lắm, Tiên sinh thế là biết cách tụ làm cho khoan khoái mà hưởng sự vui thú ở đời".

(Liệt Tử)

MÙA MÀNG TỐT

Trong hạnh các thánh giáo phụ, có kể lại một người nông dân hạnh phúc hơn bạn bè hàng xóm. Được hỏi lý do tại sao, người nông phu trả lời: "các ông, các bà đừng có ngạc nhiên, chính vì tôi luôn luôn được thời tiết theo lòng tôi ước muốn."

- Không thể được!

- Không bao giờ tôi ước muốn thời tiết khác thời tiết Thiên Chúa gởi cho. Vì thế nên Thiên Chúa luôn ban cho tôi mùa màng như lòng tôi ước nguyện.

TÁI ÔNG THẤT MÃ

Tái Ông chuyên sống nghề nuôi ngựa. Ngày kia ông mất một con. Có người đến thăm phàn nàn cho sự rủi ro. Ông đáp: "Biết đâu việc mất ngựa chẳng là điềm may."

Bỗng vài ngày sau con ngựa cũ trở về lại rủ được một con ngựa Hồ rất hay. Có người cho đó là điềm may mắn. Ông nói: "Chưa hẳn được ngựa là may đâu!"

Đứa con trai của ông thấy ngựa Hồ hay liền bắt cỡi thử, chẳng may bị ngã ngụa té gãy chân. Nhiều người nghe tin đến phân ưu với ông. Ông lại nói: "Chưa biết chừng đây là điềm báo trước điều phúc cho gia đình ông. Qua năm sau, giặc Hồ tràn sang nước ông. Theo lệnh vua, các trai tráng trong làng đều phải xung vào cơ ngũ đi dẹp loạn, và mười người chỉ sống sót được một. Con trai ông vì tàn tật nên được miễn dịch, nhờ đó mà thoát chết và gia đình ông được an toàn.

Vì thế có câu: "Hoạ giả phúc dã!" (Hoàn Nam Tử)

 HẠNH PHÚC Ở ĐÂU?

Ermann Coen được mệnh danh là thánh Augustino của thời đại chúng ta. Ngài là một người Do thái rất giầu có. Thời trai trẻ Ngài chỉ biết ăn chơi và chạy theo thế gian. Sự nhàm chán cứ đè nặng trên vai ngài. Ngày kia ngài từ chối tất cả và xin vào tu viện. Trong buổi giảng mùa Vọng tại đền thờ Đức Bà ở Ba lê, ngài nói:

- "Tôi đã đi khắp cả mặt đất, tôi đã yêu thế gian, tôi đã biết thế giới và tôi đã học được môt điều: không có hạnh phúc ở trên thế gian này. Nhưng tôi cũng như nhiều người khác, đã sa vào tìm nó nơi không có. Tôi đã tìm nó ở những nơi tôi tưởng nó có: ở những nụ cười, ở những cuộc giải trí, ở những ngày lễ, ở những nơi vàng bạc, ở nơi sắc đẹp... Ôi lạy Chúa, điều con mơ ước mọi giờ mọi ngày con đã tìm ở đâu? Và con đã chỉ tìm được nó trong Chúa và tình yêu Chúa.

 CHA TAULERE

Câu chuyện của một nhà thần học trứ danh sống ở thế kỷ 16. Trong 8 năm, ông cầu xin Chúa cho ông gặp được một người đến chỉ cho ông con đường chân lý. Một ngày kia, trong khi ông cầu nguyện sốt sắng hơn mọi lần khác thì ông nghe như có tiếng nói với ông:

- hãy đến dưới cửa ra vào nhà thờ kia và ở đó ngươi sẽ gặp người chỉ dạy ngươi con đường sự thật.

Ông ta đi đến đó và tìm gặp ở đó một người ăn xin, chân cẳng lở loét, áo quần rách tả tơi. Ông mới chào người đó:

- chào bạn, cầu Chúa cho bạn một ngày tốt.

Người ăn xin trả lời:

- tôi nhớ là chưa bao giờ gặp ngày xấu.

- xin Chúa chúc lành bạn, nhà thông thái nói.

- Ông muốn nói gì?  người ăn xin hỏi. Tôi luôn được chúc lành mà.

- Tôi muốn nói là tôi ao ước bạn gặp được mọi sự hạnh phúc, một cuộc đời sung sướng' nhà thần học giải thích.

- Nhưng tại sao như thế? Tôi chưa bao giờ khổ cả mà.

- Thiên Chúa ở với bạn. Xin bạn hãy giải thích thái độ của bạn cho tôi, vì thú thật tôi không hiểu nổi.

- Xin sẵn lòng' người ăn xin trả lời. Tôi xác quyết là tôi chưa bao giờ biết những ngày xấu, vì nếu tôi đói tôi ca ngợi Chúa' nếu tôi lạnh, tôi ca ngợi Chúa' khi trời mưa, trời tuyết hay băng gía, lúc thời tiết thuận hoà cho chúng ta hay không tôi ca ngợi Chúa' tôi khổ sở hay bị mọi người khinh khi, tôi tạ ơn Chúa. Và đó là lý do tại sao tôi chưa hề biết những ngày đen tối. Tôi cũng xác quyết là tôi chưa bao giờ được sung túc, biết sự giàu sang, tại vì tôi học cách sống theo Chúa. Tôi biết rằng tất cả những gì Ngài làm thì luôn luôn tốt, và tất cả những gì xảy đến cho tôi do ý muốn của Ngài hay với sự chấp thuận của Ngài, tôi đón nhận chúng với sung sướng dù đó là vui hay buồn, cay đắng hay dịu ngọt. Tất cả những cái đó đến với tôi từ bàn tay nhân ái của Ngài và tôi đón nhận với vui vẻ. Tôi chỉ biết có sự chúc lành.

Cuối cùng tôi quả quyết là không bao giờ tôi khổ sở cả, vì tôi đã quyết định sống hợp với thánh ý của Chúa và chỉ thánh ý Ngài thôi. Tôi đã từ bỏ mọi ý riêng của tôi để chỉ làm ý của Chúa, vì thế tôi không bao giờ khổ cả!

- Bạn từ đâu đến và bạn là ai vậy?

- tôi là vua' anh ta trả lời.

- Nhưng nước của bạn là nước nào?

- Nước của tôi là tâm hồn của tôi. Tôi làm chủ các giác quan của tôi, bên trong cũng như bên ngoài, với một quyền hành tuyệt đối đến nỗi tất cả mọi khuynh hướng của tâm hồn tôi đều phục tùng tôi. Nước này dễ chịu hơn bất cứ nước nào trên qủa đất này nhiều, rất nhiều!

Cuối cùng nhà thần học hỏi làm thế nào anh ta đạt đến sự toàn hảo đó.

- Bởi thinh lặng, người ăn xin trả lời, bởi sự suy nghĩ và một cố gắng không ngừng kết hợp với Chúa. Vì tôi chưa bao giờ biết một sự an bình nào ngoài Thiên Chúa. Hôm nay tôi đã gặp được Thiên Chúa, tôi thưởng thức sự an bình và sự an nghỉ này sẽ không bao giờ chấm dứt.

 ÔNG NHÀ GIÀU VÀ NHÀ HIỀN TRIẾT

Có một ông nhà giàu khô khan nguội lạnh. Tâm thần ông không được hạnh phúc. Ông đến gặp một nhà hiền triết. Ông này bảo:

- Hãy nhìn qua kính cửa sổ và nói cho tôi biết ông thấy gì?

- tôi thấy người ta qua lại ngoài đường.

Tiếp đó nhà hiền triết đưa cho ông cái gương soi và bảo:

- và bây giờ ông nhìn thấy gì?

- tôi thấy chính tôi.

- ông không còn nhìn thấy người khác nữa sao?

- Không, tôi chỉ thấy chính tôi.

- Hãy biết rằng kính cửa sổ và tấm gương, cả hai đều làm bằng chất thủy tinh. Nhưng tấm gương được bôi lên một tấm sơn bạc và khi nhìn vào đó ông chỉ thấy chính ông. Trái lại ông thấy muôn vàn người khác khi nhìn qua lớp kính trong nơi cửa sổ. Khi nghèo nàn, ông thấy mọi người chung quanh và có lẽ ông có được mối thân tình với họ. Còn khi ông quét lên mình một lớp sơn tiền bạc, ông chỉ thấy có ông. Hãy vứt bo lớp áo tiền bạc này đi và ông sẽ được hạnh phúc trông thấy người khác trở lại

VUA PHỔ AN VÀ 4 NGƯỜI BẠN.

- Hạnh Phúc, Bình an.

Có vị vua tên Phố An, kết bạn với 4 ông vua bên nước láng giềng. Một hôm vua Phố An mời 4 ông bạn sang nước mình hội yến. Tiệc hoa kéo dài đến 4 tháng, tiếng ca nhạc, thức ăn ngon, đã làm cho tình thân hữu càng thêm đậm đà, khăng khít. Đến ngày chia tay, vua Phổ An hỏi 4 bạn rằng: "Trên đời có thú chi vui nhất?" Bốn vị vua đều theo chỗ ưa thích, tuần tự đưa ra mấy điểm sau này: cuộc đạo chơi - gia đình xum họp - giàu sang - sắc dục.

Vua Phổ An nói: "Theo ý kiến tôi, những điều các ông bàn luận, đều là thú vui mong manh và nguyên nhân đau khổ, chỉ có đạo vô vi trong sạch là điều vui."

Phật nói: "Các thú vui trên đều là đường lối đi vào sự lo sợ, đau buồn, không phải hạnh phúc lâu dài, chân thật. Vì sao? Cảnh vật dù tươi đẹp trong mùa Xuân, nhưng sang Thu, Đông, phải tàn tạ, héo khô. Thân quyến tuy sum họp, vui cười, song có lúc sẽ dau khổ vì nỗi sinh ly tử biệt. Tiền của, ngựa xe là những vật không lâu bền và khi chết ta không thể đem theo. Đến như sắc dục là một mối nguy vô cùng, nó làm cho con người thân thể suy mòn, tinh thần moi mệt. Những cảnh hư nhà, mất nước phần nhiều từ đấy sinh ra. Tóm lại bao thú vui các ông vừa kể đã mong manh ngắn ngủi lại chính là nguyên nhân cho sự luân hồi đau khổ về sau. Chỉ có cảnh niết bàn là sáng suốt, trường tồn, an vui, trong sạch...

ÔNG CHỦ CÂY XĂNG VÀ HAI NGƯỜI KHÁCH

- Vui vẻ, can đảm.

Buổi sáng ở ngoại ô San Francisco. Một người ngồi xe hơi đến!

- Xin cho hỏi thăm ông chủ một chuyện. Hai tuần lễ vừa qua, tôi nghỉ mát tại Santa Cruz. Thật hứng thú. Phong cảnh ở đó đẹp. Dân ở đó dễ thương. Còn về Redwood Highway, ông chủ có ý kiến gì không? Ông chủ cây xăng hớn hở trả lời:

- Ở Redwood Highway dân cũng dễ mến lắm.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, một người khác cũng muốn biết về nơi nghỉ mát này. Chàng ta nhăn nhó:

- Vừa rồi tôi đã uổng mất hai tuần nghỉ mát. Chỉ thấy bực mình. Phòng ngủ thì thiếu tiên nghi. Dân ở đó dễ ghét.

Ông chủ rầu rầu đáp:

- Miền Redwood Highway cũng chẳng hơn gì.

Khách đi rồi, người ta mới hoi ông?

- tại sao thay đổi ý kiến chóng như vậy?

Ông nói:

- đâu có. tôi chỉ nhận xét rằng hai ông khách kia mỗi người theo đuổi một cảm nghĩ, không ai muốn thay đổi: Ông thứ nhất yêu những người đã gặp và thích những phong cảnh đã được xem. Vậy chắc là đi tới nơi nào ông cũng thích cũng yêu nơi đó. Còn người thứ nhì thì khó tính, hay càu nhàu. Vậy tôi nghĩ rằng đi tới đâu ông ta cũng bất mãn tới đó.

THÁNH PHỊLIPPE NÊRI

- Sống đức tin, Quan phòng.

Một hôm thánh Philipphê Nêri đi thăm một nữ tu, Soeur Scolastica, vị nữ tu tưởng mình đã bị án luận phạt mất nước Thiên dàng.

- Thiên đàng là của con , cha thánh bảo chị.

- Ồ, sao có thể được, thưa cha?

- Con điên sao,? Kìa nhìn xem chúa Kitô chết cho ai?

- cho những người tội lỗi.

- Được, con là một người tội lỗi ghê gớm. Vậy thì Chúa Yêsu dã chết để cứu con, vì thế nước thiền đàng là của con.

Nhờ những lời này, tâm hồn hiền hậu của Scolastica đã lấy lại được bình an.

 BÀ MẸ VÀ CÔ GÁI.

- Sống Đức tin, Quan phòng.

Bà mẹ kia có đứa con gái. Nhưng con bà đâm hư hỏng và đi làm chiêu đãi ở những hộp đêm. Bà đâm buồn phiền và ngồi than thân trách phận, cho mình là vô phúc vì sinh ra một đứa con như thế. Nhưng có lần ngồi suy nghĩ lại, bà tự hỏi: nếu ta thực sự tin Chúa, tin vào tình yêu của Ngài đối với mỗi một người, tin vào sự quan phòng của Ngài thì tại sao tại không lên tiếng ca tụng Ngài ở bất cứ mọi hoàn cảnh nào. Vì nếu Ngài muốn thì cái gì cũng có thể tốt cả. Thế rồi từ đó trở đi, bà không buồn phiền mỗi khi nghĩ đến người con, nhưng luôn lên tiếng ca khen Chúa. Lần kia, gặp người bạn đến chơi, bà nói với ông về đứa con gái của bà. ... và ông này, lần nọ vào một snack bar, và vô tình gặp người con của bạn mình. Cô này tiến đến mời mọc ông. Nhưng trước sự ngạc  nhiên của cô này, thay vì nói như bất cứ người đàn ông nào vào trong quán: anh yêu em, em đẹp ... Ông ta nói: Đức Kitô yêu cô lắm! Nói xong ông này bỏ đi.

Một câu nói gây ngạc nhiên. Và từ ngạc nhiên làm suy nghĩ. Cô gái sau này đã làm lại cuộc đời và trở nên một tín hữu có đức tin sống động hơn rất nhiều người. Một bông hồng có thể mọc lên từ một đống phân.

VUA FREDERICK

 Kiêu ngạo, nóng giận.

Hồi ấy Frederick, một ông vua nước Đức, tự cho mình là thông minh thượng trí, nhất định đoạt giải vô địch hoàn cầu về kinh tế học. Ông ta lấy bút mực tỉ mỉ tính toán rằng: cứ mỗi năm chim sẻ trời trong nước ăn hao hụt mất hai triệu thùng thóc. Và ông truyền phát động chiến dịch "bài sẻ" trong toàn quốc. Mỗi đầu sẻ là mỗi thưởng! Toàn dân của ông từ gìa đến trẻ, từ phái mạnh cho đến phái yếu, một sáng, một chiều, thảy trở nên những tay thiện xạ.

Thương hại cho đàn chim bé bỏng!... Chẳng bao lâu không còn sót lại một bóng sẻ nào trên đất nước của Federick nữa.

Vụ chiêm năm ấy hẳn đầy hứa hẹn. Ngờ đâu, khi ngày mùa vừa tới, thì những đoàn quân sâu bọ mũ xanh mũ đo đủ màu, những đám cào cào châu chấu rùng rùng xuất hiện, tràn ngập khắp lãnh thổ như nước lụt, không binh pháp nào, không quỉ thần nào có thể đàn áp nổi! Mỗi bụi co, mỗi ngọn lúa, dẫu núp ngay bên ngưỡng cửa ra vào, cũng đều được chúng nó tới viếng thăm. Tiếng rên xiết khóc than rộn lên khắp hang cùng ngõ hẻm.

Frederick ngồi trên điện rồng nhìn qua cửa sổ, vuốt mặt hổn hển thở ra, dở cười dở khóc:

"Bây giờ đất thấp trời cao

Ăn làm sao nói làm sao bây giờ?" (Kiều)

CHÀNG ĐỐN CỦI VÀ CÂY ĐA.

- Sống đức tin, quan phòng.

Một hôm có chàng thanh niên vào rừng đốn củi. Đến trưa nhọc mệt, anh nằm nghỉ dưới gốc cây đa cổ thụ, nhìn lên cành lá rườm rà, song qủa đa nhỏ xíu. Anh nghĩ: sao cây thì khổng lồ mà trái nho xíu! Tôi mà là ông trời, tôi cho nó mang trái lớn như trái bí và lá to như lá chuối, như thế mới cân xứng. Trong lúc đó thì thân cây bí yếu ớt mà phải mang trái lớn, cây chưối không cứng rắn mà phải mang lá to như tấm phản! Qủa ông trời thiếu khôn ngoan! Hay là không có ông Trời, mọi vật do ngẫu nhiên mà có chăng?

Miên man nghĩ như vậy, anh thiếp ngủ lúc nào không hay. Đang giấc ngủ say, một cơn gió lớn thổi mạnh làm rớt xuống giữa sống mũi anh một qủa đa. Anh giật mình thức giấc, vừa xít xoa vừa nghĩ: "May qúa, phải chi trái đa lớn như trái bí thì kể như bữa nay ta tận số rồi! Thế ra ông Trời khôn thật, Ngài xếp đặt cả rồi đấy chứ! Hèn chi người ta nói: Trái dừa rớt bao giờ cũng tránh người.!

 (Sưu tầm Internet )