Lên Đường
Tôi vừa trở qua Mỹ sau hai mươi ngày về thăm quê hương. Thời gian về bên quê hương tôi không có dịp mở điện thư. Qua trở lại Mỹ, mở điện thư tôi thấy vui lắm trước điện thư của một chị bạn đọc- mới quen được ba năm hơn và cũng đâu có thường xuyên liên lạc- báo toàn tin vui, lại là những tin vui tôi không thể nào ngờ…
Đây, điện thư chị viết như thế nầy: “ Mình cám ơn chị không biết cơ man nào nói hết! Quả là Chúa Thánh Thần đã gửi chị đến giúp mình, để từ nay mình đoạn tuyệt được hẳn cái tội trọng mình đã trót vấp phải rồi cứ thế đeo đẳng suốt trong ba mươi mấy năm qua, tức hơn cả nửa phần đời mình đó chị! Đại ân nhân của mình ơi chắc chị vẫn nhớ 3 cái thiệp Giáng Sinh chị gửi chúc mình chứ? Vì 3 năm được quen với chị là 3 dỉp Giáng Sinh chị gửi thiệp chúc cho mình. Chị lại có cái đặc biệt là cứ chọn kiểu thiệp y hệt như năm cũ chớ không thay đổi vì cùng một kích thước với kiểu hình vẽ là ba vua theo hướng ngôi sao lạ lên đường đi tìm gặp Chúa Hài Nhi! Thành thử nhận được thiệp chị, thấy sự trùng hợp đến…quá tam ba bận là mình cứ phải vấn vương suy nghĩ để tìm cho ra cái sự hữu ý mà chị đã ưu ái muốn nhắn gửi mình ! Và tất nhiên kẻ có vấn đề như mình thì phải thấy ra được sự hữu ý ấy của chị: đó là chị giục giã mình hãy kíp lên đường chừa sai thoát lỗi! Xin báo chị mừng! Nay thì mình đã thực hiện xong cái việc lên đường để chừa bỏ cái tội trọng đó rồi! Gọi mình nhé, mình sẽ kể chị nghe! Mình cũng ước ao được chị đưa vào bài viết cho số báo tháng 12 sắp tới là tháng mừng kính Đại Lễ Chúa Giáng Sinh hàng năm để …lôi ra ánh sáng cái tội tày đình của mình mà mình đã dứt khoát lên đường từ bỏ ấy, cho quý bạn đọc soi cùng …Nhớ gọi mình sớm sớm nhé, mình mong! Mình xin lỗi đã để lạc đâu mất số phôn của chị! Đây là số phôn của mình…”
Tôi vui lắm với những lời chị viết và thấy tức cười quá đi trước cái tin “đất trời rơi xuống” mà đùng một cái chị báo như thế đó! Vì tôi đâu thể ngờ mình có…cái số hưởng lộc ở tấm lòng đôn hậu của chị, nên mới được chị cám ơn và khen tặng cách thật quá ư là… oan uổng!
Chị cho rằng tôi có cái hữu ý để chọn thiệp như thế ư ?! Ôi! Chẳng lẽ tôi lẩm cẩm hoặc bị… “tửng” đến độ phải chọn cái thiệp mỗi năm mỗi giống nhau để gửi chúc chị sao?!! Nên việc 3 mùa Giáng Sinh liên tiếp chị nhận được ở tôi 3 cái thiệp chúc bị giống hệt nhau… là sự cố ngoài ý muốn của tôi! Một sự cố không những làm tôi giật mình thấy “quê một cục” với thấy cần phải xin lỗi chị nữa là khác! Tôi hiểu sở dĩ tôi bị phải sự cố nầy, trước hết là do tôi có tánh… hay tiết kiệm! Mua thiệp chúc, tôi thường mua nguyên cả cái hộp thiệp để được rẻ mà cũng…lịch sự ra trò! Vì mỗi hộp có tới mấy mươi tấm thiệp, cùng ba bốn kiểu hình vẽ thay đổi! Tôi lại chỉ quen mua thiệp ở mỗi cái chợ Target gần bên, nên hộp thiệp mua năm trước, năm sau mua nữa hay dễ bị giống nhau vì mình vốn đã ưng giá cả và mẫu mả đó rồi! Kế đến là lúc viết thiệp chúc thì mở hộp thiệp ra, tôi cứ theo thứ tự lấy thiệp từ trên xuống! Thành thử chị cám ơn tôi, khen tặng tôi…là do hảo ý của chị ưu ái dành cho, với do chị cũng tốt tánh tốt lòng nữa! Chớ thật tình là tôi bị oan hoàn toàn nên tự biết mình đâu có xứng đáng để nhận…
Xem lại ngày chị gửi điện thư, tôi thấy đúng vào đêm hôm trước của ngày tôi về bên quê hương, tức mãi từ cuối tháng 9 vừa qua lận! Nay thì đã sang tuần cuối của tháng 10 nên ơi là tội cho chị mong! Vì tôi qua lại Mỹ hôm 20 tháng 10 nhưng công việc dồn dập nên mỗi ngày chỉ đọc được một ít điện thư thôi!Tôi ân hận phải chi ngay đêm đó hoặc sáng hôm mình đi, mình dành một chút giờ để mở điện thư đọc, thì đã gọi được cho chị sớm rồi! Còn không thì hôm về lại Mỹ nếu tôi đọc các điện thư theo thứ tự từ dưới lên là tôi cũng đã gọi cho chị được sớm hơn! Bởi thế, tôi gọi chị lập tức. Nghe tiếng tôi, chị thốt lời mừng vui:
-Tạ ơn Chúa! Mình biết ngay là thế nào cũng sẽ được chị gọi!
Tôi thấy chị nầy hay thật! Mở miệng ra là đã lo “tạ ơn Chúa”! Mà có lẽ do chị vốn luôn biết “tạ ơn Chúa” nên cũng dễ thường hay cám ơn lây đến người khác chăng? Nhờ vậy tôi mới được hưởng tiếng cám ơn thật lòng của chị chớ lẽ ra phải là bị cự, bị chọc quê, thậm chị bị giận và nghỉ chơi cũng đáng lắm! Vì với việc trong 3 mùa Giáng Sinh đầu mới quen mà mỗi năm tôi mỗi gửi chị cái thiệp chúc có mẫu mả giống hệt nhau …thì có khác chi tôi là kẻ vô ý ,vô tứ, vô tâm, vô kính trọng chị …
Rồi chị lại nói tiếp:
– Bây giờ hãy còn trong tháng Mười nên chắc vẫn kịp để chị đưa câu chuyện “Lên Đường” của mình vào bài báo tháng Mười Hai Mừng Chúa Giáng Sinh, đúng không hở chị? Nếu thế thì mình được ân đền nghĩa trả nhẹ cái nỗi niềm!
Tôi đáp:
– Vâng! Vẫn còn kịp chị ạ! Tôi xin lỗi để chị phải mong vì tôi vốn đã ôm ấp một chuyến lên đường về thăm quê hương hồi đầu tháng nầy mà ngót cả ba tuần mới qua! Nay mới là lúc tôi sẽ lo bắt đầu viết bài thì vừa! Mà nầy, cám ơn chị nhé, câu chuyện “Lên Đường” của chị xem chừng thích hợp cho số báo Mừng Chúa Giáng Sinh đấy, nên tôi cũng…ham lắm đó! Nhưng, chị muốn ân đền nghĩa trả cho ai vậy? Vì nếu cho tôi là tôi tuyệt đối không dám nhận!
-Ơ hay coi kìa! Chị là đại ân nhân của mình mà! Thì như mình đã có mail cho chị rồi đó! Nhờ hữu ý của chị nên ba cái thiệp Giáng Sinh ba năm liền chị gửi chúc mình được trùng hợp cách lạ kỳ hi hữu khiến mình cứ phải vấn vương nghĩ ngợi! Và mình đã quyết lên đường thoát sai chừa lỗi! Sao chị lại thoái thác không nhận lạ chưa?!
Tôi cho chị biết chẳng có lạ chi hết, mà do sự thật là thế! Và tôi đã kể thật chị nghe đầu đuôi vụ việc của sự cố về ba cái thiệp chúc bị giống nhau! Nhưng do chị vốn mến thương tôi với chị vốn là người tốt tâm tốt tánh nên chẳng bắt lỗi hoặc nghĩ xấu cho tôi! Chị lại là người giàu ân nghĩa, hay nặng tấm lòng biết ơn nên mới sẳn sàng ban cho tôi tiếng cám ơn cùng những lời khen tặng…Mặc cho tôi đính chánh, chị vẫn xác quyết:
-Thì Chúa đã có dạy cho dù một sợi tóc trên đầu rụng hay mọc vẫn đều không ngoài ý Chúa. Nên sự việc của ba mùa Giáng Sinh được quen nhau để trong ba năm liền chị gửi mình ba cái thiệp y chang nhau thì nếu không phải hữu ý của chị là tất nhiên phải do thiên ý của Đức Chúa Thánh Thần muốn thế nên mới vậy! Chớ không thể tự nhiên mà được, hay là chuyện rủi may “chó ngáp phải ruồi”! Mình thì tin ơn của Đức Chúa Thánh muốn hoán cãi mình được thổi qua nhiều hướng, có thể là qua một tu sĩ, một giáo dân, một lương dân hay một đứa trẻ, …nên chỉ cần mình khiêm tốn để nhận biết mà thực thi…
Tôi cũng chịu cái ý nầy của chị nên thôi không bàn cãi chi thêm để sớm được nghe chị kể câu chuyện chị lên đường….Thì đây chị kể…
…. “Ba mươi hai năm trước giữa lúc mình đang có mái gia đình ấm êm hạnh phúc với người chồng rất mực yêu vợ thương con, thì đùng một hôm trên chuyến xe đò mình đi lên Đà Lạt thăm người dì ruột bị ốm mà nó lại chết máy dọc đường sửa mãi không chạy, làm hành khách phải một phen bị đói và bị khát khô cổ họng vì giữa đường đồi vắng vẻ chẳng quán xá chi! Lúc ấy có một anh cùng đi trên xe và cùng trạc tuổi chồng mình trao cho mình mấy viên kẹo bổ bảo ngậm là sẽ thấy được đỡ ngay đói khát mệt mỏi. Mình đã ngậm và trong câu chuyện: anh cho biết anh là dược sĩ đã có vợ hai con. Anh cũng thú nhận vừa thoáng thấy mình trên xe là đã thấy mến thấy thương ngay lập tức, bởi mình rất giống với người yêu đầu đời của anh mà nàng thì đã bị tông xe chết tức tưởi! Tưởng vậy rồi thôi, không ngờ lúc về Sài Gòn mình lại gặp anh nữa! Chả vì mình có cái sạp buôn vải vóc các thứ ở chợ Tân Định, mà người chị ruột của anh thì cũng có cái sạp cạnh đấy nhưng buôn bán phấn son quần áo. Sau mấy lần gặp thì đùng một hôm tay anh run run cầm bàn tay mình xin lỗi là trót đã yêu mình, nên mình cảm động lắm! Mình mới khẽ nói với anh: “miễn sao anh giữ cho tình cảm nầy đừng bị tội lỗi trần gian làm cho vẩn đục thì anh có muốn yêu thương mình đến bao lâu là cứ việc”. Đấy, mình có đạo mà lãng mạn thế! Sự lãng mạn cũng có cái lý do ở tấm lòng trắc ẩn và tình nghĩa! Vì mình giống với người yêu đầu đời của anh nên anh thương mình, mình cho phép chớ làm khó anh chi! Còn về phía mình thì …ông bà xưa có bảo: “Miếng trầu ăn nặng bằng chì. Ăn rồi em biết lấy gì đền ơn?!”Đấy, ngày xưa trai gái gặp nhau mời ăn miếng trầu xả giao thôi còn như vậy, huống chi mình phải lúc đói, khát, mệt mỏi được anh mời ăn kẹo bổ…Và cuộc tình vụng trộm nầy chỉ có vậy thôi, kỷ niệm nhớ đời là cái nắm tay đó, với những lần trao cho nhau ánh mắt nhìn! Rồi mình qua Mỹ, anh ở lại bên Sài Gòn và vẫn liên lạc nhau! Thời gian đầu thì viết thư gửi cho nhau theo đường bưu điện. Mấy lúc sau nầy thì gọi điện thoại hoặc gửi điện thư nhất là điện thư hầu như ngày nào cũng có! Dù vậy mình chưa một lần dám về Việt Nam gặp lại anh vì sợ không giữ được…
Thú thật ai cũng khen mình là vợ hiền, mẹ tốt và cách ăn nết ở, lối cư xử của mình không chê vào đâu được. Thêm việc nhà thờ nhà Thánh và các việc phước thiện mình luôn sẵn lòng nên nói chung ai cũng khen là mình sống tốt đời đẹp đạo, đây rồi lúc Chúa gọi ắt sẽ được về thẳng Thiên Đàng…Nhưng mình thì biếtThiên Đàng không có lối cho mình, bởi mình đã trót phạm cái tội trọng là tội ngoại tình trong tư tưởng mà không cách chi từ bỏ được! Nên mình chết đi thì việc mình phải bị sa hỏa ngục là cầm chắc! Biết là thế nhưng mình không đủ can đảm giũ bỏ cái tội trọng nầy vì mắt mình hãy thèm đọc, tai mình vẫn thèm nghe những lời yêu thương nhung nhớ anh viết, anh nói với mình…Tất nhiên mình vẫn luôn có cầu xin Chúa cho cả mình với anh được chán ghét nhau đi để đừng ai liên lạc với ai nữa! Mà chắc vẫn chưa đến thời điểm được Chúa nhậm lời sao đó!
Trước đây vào những dịp Giáng Sinh mình nhớ mình vẫn hay có nhận được thiệp chúc cũng có hình vẽ của ba vua theo hướng ngôi sao lạ lên đường đi tìm gặp Chúa Hài Nhi, nhưng tuyệt nhiên mình chẳng có quan tâm! Mãi đến khi lần đầu tiên được thiệp Giáng Sinh của chị thì cũng với hình ảnh ấy mà bổng nhiên mình lại biết để tâm suy nghĩ! Và mình nghĩ ngay đến việc là để làm được cuộc lên đường theo hướng ngôi sao lạ tìm gặp Chúa Hài Nhi thì trước hết ba vua phải có cái quyết tâm từ bỏ những nuông chiều cho thân xác.Vì thân xác nào lại chẳng thích được ở trong đền đài cung điện có đầy đủ mọi tiện nghi, được ngủ trên giường êm nệm ấm, được ăn những bữa ăn nóng sốt ngon miệng có bày dọn tươm tất đâu đó ra bàn ăn để các người thân cùng ăn… nên ba vua nếu cứ ở lại nhà thì được. Còn hễ ra đi, nhất là chấp nhận lên đường để theo hướng ngôi sao lạ mà đi, thì nhất định sẽ phải đương đầu với một cuộc hành trình đầy mạo hiểm mà việc ăn bờ ngủ bụi chiếu gió màn sương cùng với biết bao là gian khó sẽ khôn lường…Nhưng bù lại thì các ngài được tìm gặp Chúa Hài Nhi! Rồi mình nghĩ đến việc của mình… để chết đi không phải sa hỏa ngục hay dẫu có vô luyện tội cũng chắc chắn có ngày được lên Thiên Đàng gặp Chúa… thì mình chỉ có cần mỗi một điều là hãm dẹp mắt nhìn tai nghe những lời yêu thương anh viết, anh nói thôi! Cho nên mình đã có gắng hãm dẹp chút chút như bớt điện thư, bớt gọi cho anh. Thay vì trước đây điện thư ngày một thì lúc nầy mỗi tuần ba bốn lần thôi. Rồi được thêm cái thiệp thứ hai của chị là mình thêm nghị lực nữa để hãm dẹp tăng thêm nên còn vài lần trong một tuần. Được thêm cái thiệp thứ ba của chị thì cũng đúng vào lúc ông xã mình bị lỗi tông xe tới hai lần trong năm mà may mắn không thương tích, nhưng tạm thời bị cấm lái xe nên đổ gàn bỏ đi Lễ luôn! Đã đến lúc mình biết lo lắng cho linh hồn mình đừng bị sa hỏa ngục thì lẽ nào mình lại thờ ơ với linh hồn của ông xã…Mình khấn xin với Chúa rằng: “ Con có lỗi nhiều với ông xã và với Chúa nên con hối hận lắm! Xin Chúa giúp con để con vững cái quyết tâm phải từ bỏ cho bằng được cái tội ngoại tình trong tư tưởng của con! Vì tưởng là nó chỉ có trong tư tưởng của con thôi, nhưng thật ra thì nó tàn phá hạnh phúc lứa đôi giữa con với ông xã ghê gớm lắm! Nó làm cho trên giường ngủ bao giờ cũng có ba người nên con lạnh nhạt với chồng! Và cho dù những lúc chỉ có con cùng với chồng đi nhà thờ, đi ăn, đi dạo…thì vẫn có người thứ ba xen vào nên làm tan tác lắm tình cảm con dành cho chồng mình! Và vì nó tàn phá gớm ghê vậy, nên Chúa dạy đúng lắm: “ nếu con mắt của con nên dịp tội cho con, thì hãy móc nó mà ném xa con, vì thà mất một chi thể còn hơn là toàn thân bị ném vào hỏa ngục”. Mà nếu Chúa ban cho con từ bỏ được cái tội trọng nầy, thì xin Chúa cũng đoái thương luôn cho người chồng thật quá là thiệt thòi của con trong ba mươi mấy năm qua… được sốt sắng giữ đạo trở lại và được ơn rỗi linh hồn như bao người chồng hiền lương, chân chất, tốt lành khác…..” Thế rồi tạ ơn Chúa mình đã từ bỏ được. Biết mình làm sao không? Dễ lắm! Vì chỉ là nói với viết, nghe và thấy nên số điện thoại và cái địa chỉ để gửi điện thư vốn đã cài sẵn vào máy đó: mình lấy ra! Mà hễ lấy ra thì cái số điện thoại dài nhằng vì có quá nhiều số khi gọi về bên Việt Nam đó, với những dòng chữ cũng dài nhằng của cái địa chỉ điện thư đó …mình đâu có nhớ được nữa để…tái hồi! Và thêm mình đổi luôn địa chỉ, số phôn của mình nữa là yên…”
Giọng chị nói nghe có vẻ yên bình lắm nên tôi mừng: hẳn là chị đã dứt khoát được. Tuy nhien tôi vẫn muốn hỏi… cho chắc ăn:
-Có chắc là yên không đó má nó?
- Chắc chớ! Thì hình ảnh của ba vua đó: đã quyết lên
đường là phải đi tới đích để gặp cho bằng được Chúa Hài Nhi mới thôi. Nhất là đời mình, đời ông xã, cả đời anh ta nữa đâu có còn bao lâu mà không kíp lo cho hành trình gặp Chúa chớ? Nên mình đã theo hình ảnh của các ngài mà khởi đầu được cho cái chuyện lên đường của mình rồi, thì quyết chỉ có tiến tới nữa thôi. Sẽ không có bất cứ điều gì của mắt thấy tai nghe mà làm lỗi luật yêu thương của Chúa… khiến được cho mình phải xao nhảng hay bỏ cuộc trong chuyến hành trình nầy đâu! Vì mình đã hãi sợ lắm rồi cái chuyện trót đã chiều theo mắt thấy tai nghe để làm cái việc ngoại tình trong tư tưởng đáng sa hỏa ngục đó: nên mình không dại nữa! Mình phải hãm dẹp xác thân chứ, để duy chỉ có chiều theo những gì của mắt thấy tai nghe mà thuận với luật yêu thương Chúa dạy kìa, mới là đi đến đích được cho cuộc hành trình mình đã dứt khoát lên đường!
Gác điện thoại với chị bạn, tôi suy nghĩ lắm về những lời sau rốt chị nói: “ Mình phải hãm dẹp xác thân chứ, để duy chỉ có chiều theo những gì của mắt thấy tai nghe mà thuận với luật yêu thương Chúa dạy kìa, mới là đi đến đích được cho cuộc hành trình mình đã dứt khoát lên đường”. Vâng, tôi suy nghĩ lắm vì đúng thật trong chuyến tôi lên đường về quê hương mới vừa qua quả là tôi chưa hãm dẹp được xác thân nên cứ để những điều mà chính tôi lại là nạn nhân của việc họ làm lỗi luật yêu thương Chúa dạy quá đi ( như giữa thành phố mang tên Bác Hồ nhưng giới trẻ “tương lai của đất nước” thì cướp giựt sợi dây chuyền mỏng manh không đáng giá là bao của tôi giữa ban ngày ban mặt khiến tôi suýt té và người người quanh đấy thì dửng dưng nhìn, vô trách nhiệm! Ở phi trường cũng giữa ban ngày ban mặt mà tôi bị hải quan làm tiền quá là trắng trợn và bẩn thỉu, chỉ vì tôi không đành bỏ lại mấy đòn bánh tết chuối là quà của cậu mợ tôi mang từ dưới quê lên cho…) khiến tôi cứ bị xốc, bị bất mãn mãi không thôi mỗi khi nhớ đến! Mà đấy là tôi đã biết nhìn ra thêm được trong hình ảnh của cái thiệp chúc ấy, hãy còn có cuộc lên đường của Chúa nữa, chớ đâu chỉ là cuộc lên đường của ba vua thôi như chị bạn mình nhìn! Và cuộc lên đường của Chúa là Ngài bỏ ngai trời vinh hiển, xuống thế để làm kiếp phàm nhân sống giữa người tội lỗi mà hiến thân cứu chuộc họ…
Thì vâng! Chị bạn tôi chỉ nhìn được có mỗi hình ảnh của ba vua lên đường đi tìm Chúa, nên chị đã quyết liệt một hành động đáng nể để đạt đến đích điểm là gặp Chúa! Còn tôi nhìn ra thêm được là có cuộc lên đường của Chúa mình yêu thì như thế đấy! Nhưng, trước sự quá sa sút về tình người và nhân cách ở những con người đáng thương đó đang bị mắc lầy trong trong vũng bùn tội lỗi làm …tôi lại cứ bị xốc, bị bất mãn… là tôi không có theo chân Chúa mình yêu được một mảy may nào hết! Ôi Chúa ơi con thật đáng trách vô cùng..
Xin cám ơn chị bạn thật nhiều nhá! Chị ước là… để cho quý bạn đọc được soi cùng nhưng tôi mới chính là người được chị soi cho trước tiên đấy ạ!
amj. Hoàng Thị Đáo Tiệp.