HỘP SÔCÔLA NHÂN ANH ĐÀO

6 giờ chiều ngày Giáng sinh luôn luôn là thời khắc kỳ diệu của gia đình chúng tôi. Vào cùng giờ đó, gia đình chúng tôi ở Iowa, Wisconsin, California, hay Washington D.C. đều đồng loạt mở quà. Điều này mang lại cho chúng tôi cảm giác xum họp gần gũi, dù đang ở cách xa nhau...

HỘP SÔCÔLA NHÂN ANH ĐÀO

Đó là một Giáng sinh kinh khủng!  Trước Giáng sinh năm đó, vào ngày 30 tháng 6 năm 1997, con trai đầu lòng của tôi, Cameron, được chẩn đoán là bị ung thư máu.

Sau cuộc di chuyển đầy đau đớn bằng trực thăng quân đội đến bệnh viện Walter Reed, trải qua ba lượt hóa trị khốc liệt, bị cắt phổi, và chịu đựng một cuộc xét nghiệm tủy xương hết sức kinh hoàng... cháu được chuyển đến bệnh viện trường Đại học Duke.  Vào ngày 4 tháng Mười hai, Cameron được thay máu.  Đó cũng là nỗ lực cuối cùng. 

Bây giờ đang là đêm Giáng sinh.  Chúng tôi đón lễ tại một căn phòng nhỏ trong khu điều trị. Những năm trước, chúng tôi dành hàng tuần liền để làm bánh trái chuẩn bị cho ngày lễ này.

Nay thì bánh Giáng sinh được gia đình và bạn bè gửi đến, vì tôi muốn dành hết thời gian ở cạnh Cameron để an ủi cháu trong những lúc buồn tẻ.  Trước đó cháu đã bị cách ly trong nhiều tuần vì cháu không có hệ miễn nhiễm, vốn là hậu quả của những lần hóa trị và các loại thuốc giúp tạo tủy xương mới.  Vài món quà gởi đến trước ngày lễ theo đường bưu điện được mở ra ngay tức thì.  Chúng tôi cần có bất cứ thứ gì từ đâu đó để tạo cho cháu chút niềm vui.

6 giờ chiều ngày Giáng sinh luôn luôn là thời khắc kỳ diệu.  Vào cùng giờ đó, gia đình chúng tôi ở Iowa, Wisconsin, California, hay Washington D.C. đều đồng loạt mở quà.  Điều này mang lại cho chúng tôi cảm giác xum họp gần gũi, dù đang ở cách xa nhau.  Cha và mẹ kế của Cameron, rồi các anh chị em của nó cũng đang mở quà ở tại nhà mỗi người ở Fayetteville, bang North Carolina.  Giáng sinh này chỉ có Cameron và tôi trong căn phòng nhỏ trang trí đơn sơ.

Do yêu cầu của môi trường vô trùng ở bệnh viện, những thành viên khác trong gia đình không được phép có mặt.  Cuộc sống của Cameron giờ đây gắn liền với những tiếng o o đều đều của thiết bị lọc máu và tiếng bíp bíp của sáu chiếc bơm truyền máu nối vào ống thông trong tim.  Dù vậy, Cameron vẫn luôn tỉnh táo.  Chờ đến đúng 6 giờ chiều, Cameron mới mở quà.  Nó muốn duy trì thói quen truyền thống này của gia đình.  Tôi đưa cho cháu ít món quà mà trước đó tôi đã để dành lại.  Cháu rất vui.

Cameron thận trọng với sang phía bên kia chiếc giường bệnh viện, đưa cho tôi một cái hộp nhỏ màu xanh lá.  Chiếc hộp được gói rất đẹp, rõ ràng là được một cửa hàng bán quà lưu niệm thực hiện.  Các góc cạnh ngay ngắn, trên hộp có đính một mẩu ruy-băng thòng xuống, với cái khuy móc bằng vàng chạm nổi.  Tôi ngạc nhiên hỏi, “Cho mẹ hả?”

“Dạ,” cháu trả lời.  “Nếu con không có quà gì để biếu mẹ trong lễ Giáng sinh thì đâu còn là con nữa.”  Tôi nghẹn ngào gần như không nói được.  “Làm sao mà con có được vật này?  Con nhờ một cô y tá ra cửa hàng lưu niệm mua phải không?”

Cameron nằm xuống giường cười tinh nghịch, “Không phải.  Hôm qua, khi mẹ về nhà vài tiếng đồng hồ để tắm rửa, con đã lén đi xuống dưới lầu.”

“Cameron!  Con đâu được phép đi ra khỏi phòng!  Con có biết rằng con rất yếu không?  Họ để con đi như vậy sao?”

“Đâu có!” Cháu cười to hơn, “Chẳng ai nhìn thấy cả.  Con cứ thế mà đi thôi.”

Đây quả là một thành tích không nhỏ, vì sau khi thay máu, Cameron càng trở nên yếu ớt hơn. Cháu không bước được, nhất là khi không có ai đỡ.  Cháu phải có một nghị lực thật phi thường mới có thể một mình đi qua hết khu điều trị, đẩy theo mình cả một dàn treo thiết bị thuốc men và các bơm truyền dịch.

Làm thế nào nó có thể đi xuống được chín tầng lầu để đến cửa hàng bán quà lưu niệm trong bệnh viện?  “Đừng lo, mẹ.  Con mang cái mặt nạ thở, và chống một cây gậy.  Ồ, khi trở lên, họ quay con một trận ra trò.  Con chẳng cần phải len lén đi lên gì cả.  Họ đã túa ra đi tìm con.”

Tôi ôm thật chặt chẳng chiếc hộp và bật khóc. “Mở ra đi mẹ,” cháu bảo tôi.  “Món quà nhỏ bé thôi mà.  Nhưng nếu mẹ không có được món quà nào trong ngày này thì còn gì là Giáng sinh nữa.”

Tôi mở chiếc hộp sôcôla nhân anh đào do cửa hàng lưu niệm gói. “Đó là thứ mẹ vẫn thích phải không?” cháu hỏi.

Tôi âu yếm nhìn đứa con trai mười tám tuổi đã chịu bao nhiêu đau đớn ngay sau khi vừa tốt nghiệp trung học.  Lòng hiếu thảo của cháu đã khiến tôi vô cùng cảm động.  Tôi vội nói, “Đúng rồi. Đúng là thứ mẹ thích.”  Cháu cười khúc khích, “Mẹ thấy không, ngay cả khi ở trong bệnh viện, mẹ con mình vẫn giữ được những truyền thống gia đình.”

“Con trai ạ, đây là món quà quí nhất mà mẹ từng nhận được trong đời,” tôi nói với cháu những lời phát xuất từ chính lòng mình.  “Chúng ta sẽ bắt đầu một truyền thống mới.  Từ nay, mỗi Giáng sinh chúng ta chỉ tặng quà là sôcôla nhân anh đào để ghi nhớ kỷ niệm Giáng sinh năm 1997 này trong bệnh viện Đại học Duke, ghi nhớ cuộc chiến đau đớn của con với bệnh ung thư máu, nhớ nỗi kinh hoàng chúng ta đã phải chịu và niềm hạnh phúc khi chúng ta vượt qua được hoạn nạn.”  Truyền thống mới đã được khai sinh từ đó, ở chính trong bệnh viện này, mẹ con tôi cùng ăn sôcôla nhân anh đào.  Đó thật là một mùa Giáng sinh tuyệt vời!

Cameron qua đời vào ngày 4 tháng 3 năm 1998, sau hai cuộc thay máu không thành công.  Cháu rất dũng cảm.  Không bao giờ cháu chịu đầu hàng bệnh tật.  Không bao giờ cháu chịu bỏ cuộc.

Giáng sinh tiếp đó là Giáng sinh đầu tiên tôi không còn có cháu.  Giáng sinh đầu tiên tôi không có quà của cháu để được mở ra...

Còn đây là món quà của tôi gởi tặng bạn.  Một hộp sôcôla nhân anh đào.  Tôi mong rằng khi gói quà này được mở ra, nó sẽ nhắc bạn nhớ rằng tinh thần của ngày lễ Giáng sinh là được sum họp với gia đình, bè bạn, tạo nên truyền thống, hoặc mở đầu những truyền thống mới, nhưng trên tất cả những thứ tốt đẹp ấy là tình thương yêu. 

Đông Phương - Nam Phương

TIẾNG CHUÔNG ĐÊM TÌNH YÊU

Hằng năm, cứ đúng 12 giờ đêm Noel thì trong một ngôi nhà thờ cổ kính nọ, tiếng chuông Sinh Nhật sẽ ngân vang du dương, thánh thót như điệu nhạc thiên quốc, nhưng với điều kiện là phải có một món quà quý giá, hiếm lạ và đẹp nhất được đặt trên bàn thờ dâng Chúa Hài Nhi thì mới hy vọng được nghe tiếng nhạc đó.

Đã bao mùa Giáng Sinh qua đi mà tiếng chuông du dương ấy vẫn chưa trở lại với dân chúng xứ này, họ vẫn nghe tiếng gió thổi vi vu giữa bầu trời tuyết lạnh.  Chuyện về tiếng chuông lạ cũng được đồn thổi sang vùng lân cận và có hai anh em kia tên là Peter và John quyết định cả năm hy sinh dành dụm để có thể đem quà tặng Chúa Hài Nhi nhân dịp lễ Giáng Sinh với hy vọng được nghe tiếng chuông ngân nga.

Hôm vọng lễ, từ sáng sớm hai anh em đã khoác áo ấm, trùm khăn, đội nón đi bộ đến nhà thờ đó, bất chấp lớp tuyết cao cả thước phủ hai bên đường.  Đến chiều hai anh em vừa đến cổng thành thì gặp một cụ già ngã quỵ bên đường nằm bất động trên đống tuyết, bà không còn đủ sức để lê bước vì không có sự giúp đỡ của một ai trong thành.  Peter liền dừng lại cúi xuống tìm cách nâng bà dậy nhưng không thể được vì cậu quá nhỏ, sức yếu.  Sau cùng, Peter nói với em:

- Nếu chúng ta để bà một mình ở đây bà sẽ chết cóng, anh sẽ ở lại đây ôm bà để sưởi ấm cho bà, em hãy cầm lấy đồng tiền nhỏ này đem đặt trên bàn thờ, đó là món quà của anh em mình tặng Chúa Hài Đồng.  Lễ xong, em tìm người đến đây để giúp bà cụ.

Rồi quay sang bà lão, Peter an ủi:

- Bà hãy can đảm lên, đợi đến sau lễ sẽ có người hảo tâm ghé đến giúp bà.

Đêm hôm đó, nhà thờ chật ních đoàn người bốn phương tìm về dự lễ.  Đến cuối lễ, người người lần lượt tiến lên bàn thờ dâng Chúa Hài Đồng món quà quý giá và hiếm lạ.  Cuối cùng, có một ông vua tiến lên bàn thờ, trên tay vua là một triều thiên bằng vàng với mọi thứ đá quý và những hạt kim cương lấp lánh.  Mọi người im lặng nín thở, thầm nghĩ là thế nào cũng được nghe tiếng chuông ngân nga, nhưng họ thất vọng ngay sau đó vì chỉ nghe tiếng gió hú mà thôi.  Họ thì thầm với nhau, có lẽ chúng bị mắc kẹt đến muôn đời.  Ca đoàn nhà thờ chuẩn bị hát bài tạ lễ.  Tiếng đàn phong cầm vừa đệm được mấy nốt nhạc thì bỗng dưng im bặt.  Từ lúc đó, trên tháp chuông cao ngất người ta bắt đầu nghe những tiếng chuông ngân nga khi bổng khi trầm thật du dương thánh thót như điệu nhạc thiên quốc.

Mọi người hồi hộp trong thinh lặng, họ đưa mắt nhìn về phía bàn thờ xem có ai đem lễ vật quý nào cho Chúa Hài Đồng chăng?  Và họ trố mắt ngạc nhiên khi thấy một cậu bé khiêm tốn, lặng lẽ đặt lên bàn thờ đồng tiền nhỏ bé mà anh Peter đã đưa cho nó tặng Chúa Hài Đồng.

                                             **************************************

Chắc không phải đồng tiền nhỏ của hai anh em Peter và John đã dành dụm cả năm để dâng Chúa Hài Đồng đã làm cho tiếng chuông Sinh Nhật vang lên thánh thót du dương, mà chính là nghĩa cử bác ái của Peter, chính là hơi nóng, thân nhiệt của anh sưởi ấm cụ bà giữa trời tuyết lạnh, nhất là chính nhịp đập yêu thương của trái tim Peter quá mạnh đến nỗi tiếng chuông giáo đường phải vang lên điệu nhạc thiên quốc.

Phép lạ của Thiên Chúa thường bắt đầu bằng những đóng góp nhỏ bé và âm thầm của con người: Bà góa Sarepta đã dâng cúng một ít bột mì cho tiên tri Elia, và kể từ đó “đấu bột của nhà bà không vơi và hũ dầu cũng không cạn.”  Chỉ cần 5 cái bánh và 2 con cá của cậu bé, Chúa đã làm cho hơn 5.000 người ăn no nê.  Nếu chúng ta sẵn sàng dâng cho Chúa một chút những gì chúng ta có thì biết bao người chung quanh sẽ được hưởng chung phép lạ của Thiên Chúa.

Có lẽ nhân loại của chúng ta không chết đói vì thiếu lương thực cho bằng vì thiếu tình thương.  Những người đang chờ chết cũng là những người đang chờ từng nghĩa cử yêu thương của đồng loại.  Những người giàu sang nhưng không biết chia sẻ cũng là những người đang chết dần trong tính ích kỷ.  Con người cần có lương thực để sống, nhưng cũng rất cần có tình thương để tồn tại.  Nếu mỗi người, ai cũng đóng góp phần ít ỏi nhỏ bé của mình, thì có lẽ thế giới này sẽ bớt lạnh lẽo hơn vì lòng ích kỷ.

Không ai nghèo đến nỗi không có gì để cho người khác.  Vì trao ban đích thực không phải là trao ban của cải vật chất, bởi vì của cải tự nó không phải là con người.  Quà tặng đích thực chính là bản thân, trao ban đích thực là trao ban chính mình.  Có hiểu như thế thì chúng ta mới thấy rằng dù nghèo hèn đến đâu, ai cũng có một cái gì đó để trao ban.

Thánh J. Chrysostone đã khẳng định: “Sự vĩ đại của bác ái không được đo lường theo số lượng mà theo sự phóng đạt của tâm hồn.”  Pasquien Quesuel cũng đồng tình khi ông viết: “Trái tim phải thực hiện bác ái khi bàn tay làm không được”.

Chúng ta hãy bắt đầu bằng món quà nhỏ mọn, âm thầm có khi vô danh, không ai biết tới.  Một giọt nước nhỏ bé là điều không đáng kể trong đại dương bao la, nhưng nếu không có những giọt nước nhỏ kết tụ lại, thì đại dương kia cũng chỉ là sa mạc khô cằn mà thôi.

Sưu tầm