Câu chuyện tình giữa nhím và cá
Tình yêu đôi khi đơn giản là phải học cách từ bỏ??? Có thật là đơn giản không?
Có 1 chàng nhím đã trót yêu thương 1 nàng cá, chàng khao khát 1 lần được ôm nàng cá vào lòng, để được nghe hơi ấm từ trái tim nàng tỏa ra. Nhưng chàng biết, chàng chẳng bao giờ được gần nàng, chàng sợ những chiếc gai trên người chàng sẽ khiến nàng đau. Trăn trở chàng nghĩ ra 1 cách, chàng bứt dần những chiếc gai trên người mình, những vết thương đẫm máu, những vết thương đau thấu tận tim gan, tận tim gan chàng và tận tim gan ngươi yêu chàng. Nhưng nàng cá không có cách nào ngăn cản nổi ý định của người yêu, nàng nài nỉ, nàng van lơn nhưng chàng nhím vẫn không từ bỏ và đến 1 ngày nàng cá quay lưng bỏ đi.
Chàng ngẩng mặt lên trời:
“Thượng đế ơi! Tại sao cô ấy lại bỏ con đi??”
“Con đã bao giờ nhìn thấy nhím và cá yêu nhau chưa?”
“Nhưng con yêu cô ấy thật lòng, con nguyện chịu đớn đau để được ở bên cô ấy…”
‘Những đớn đau của con, con có nghĩ cô ấy còn đau hơn con gấp trăm ngàn lần ko?”
“Cá có nước mắt không hả thượng đế?”
“Có chứ, nước mắt của cá lẫn vào trong nước.!!”
“Vậy là con đã tự làm tổn thương mình, tự làm tổn thương người mình yêu?!!”
“Phải, cô ấy phải ra đi để giải thoát cho con và cho chính cô ấy!..”
“Tình yêu đôi khi đơn giản là chỉ biết học cách từ bỏ thôi con ạ!!!!”
Tình yêu đôi khi đơn giản là phải học cách từ bỏ ư??? Có thật là đơn giản không? Ai có thể trả lời giúp tôi câu hỏi này không??
ĐÂU LÀ CỦA RIÊNG AI
Một đêm khi anh ngủ, trong giấc mộng có một vị thần hiện ra dặn anh sáng mai hãy đi thật sớm đến một khu rừng gần đó, anh sẽ gặp một vị tu sĩ, và hãy hỏi thì ông ta sẽ giúp cho anh có được một cuộc sống hạnh phúc.
Sáng hôm sau, anh ta mừng rỡ vội vàng lên đường đi về khu rừng ấy. Đến nơi, anh gặp một vị tu sĩ ăn mặc đơn sơ, y áo làm bằng những tấm vải vụn vá lại, ngồi dưới một gốc cây lớn dáng rất an vui và tự tại. Nhớ lời dặn của vị thần trong giấc mơ, anh quỳ xuống thưa:
“Kính thưa thầy, bấy lâu nay con đi tìm một con đường hạnh phúc. Con muốn đạt được một cái gì đó mà có thể giúp con luôn được an vui và tự tại trong mọi hoàn cảnh. Con đã đi tìm cầu khắp nơi, và học từ nhiều vị thầy, nhưng vẫn không cảm thấy đạt được những gì mình muốn. Con xin thầy thương sót từ bi chỉ dạy cho con.”
Vị tu sĩ ngước nhìn anh với ánh mắt từ ái, rồi nói, “Thú thật ta cũng không có gì khác để dạy cho anh thêm nữa hết." Rồi vị tu sĩ cúi xuống tìm trong túi vải mình và lấy ra một vật, ông nói, "Ta chỉ có một vật này, không biết của ai cúng dường cho, thôi anh hãy cầm lấy đở đi".
Nói xong, vị tu sĩ trao cho anh một vật trông như một viên đá chiếu sáng lấp lánh. Anh cầm trong tay và xem kỹ lại thì đó là một viên ngọc quý rất lớn. Tim anh như ngừng đập! Chưa bao giờ anh được thấy, chứ đừng nói là cầm trong lòng bàn tay, một vật quý giá đến như vậy. Với viên ngọc quý này, nó có thể mang lại cho anh bất cứ một hạnh phúc nào trên cuộc sống mà anh muốn. Phải chăng con đường hạnh phúc mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay, nó đang rộng mở ra ngay trước mặt mình.
Anh mừng rở vô cùng, bật khóc và quỳ xuống đảnh lễ vị tu sĩ. Anh nhà nghèo từ giã vị tu sĩ và trở về căn chòi cũ của mình. Đêm hôm ấy anh trằn trọc và không tài nào ngủ được, anh cứ mơ tưởng về tất cả những sự sang giàu, quyền lực, địa vị và hạnh phúc trên cuộc đời mà mình có thể đạt được nhờ viên ngọc này. Và, anh cũng suy tư sâu xa về giấc mộng và vị tu sĩ ấy…
Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa lên, anh đã vội vàng lên đường quay trở lại khu rừng ấy. Anh mừng rở khi thấy vị tu sĩ vẫn còn ở đó, ngồi yên với dáng thong dong. Anh đến cạnh bên và quỳ xuống thưa:
“Thưa thầy, con xin trả lại thầy viên ngọc quý này. Con đã suy nghĩ nhiều và hiểu rằng, viên ngọc quý này không thể nào mang lại được cho con một hạnh phúc mà con muốn. Điều mà con mong cầu, là làm sao có được cái tấm lòng của thầy mà đã có thể trao cho con viên ngọc quý ấy không chút luyến tiếc. Chứ con không cần viên ngọc này. Kính xin thầy chỉ cho con làm sao để có được tấm lòng rộng lớn ấy.”
Têrêsa Ngọc Nga