Ước mơ cuối đời

Nên thánh là làm những việc vĩ đại trong đời thường, ví dụ: cúi xuống nhặt một cọng rác bỏ vào giỏ rác, xắn tay áo lên vui vẻ rửa chén, nhịn một lời nóng giận, bớt một nhận xét chủ quan, nói một tiếng ủi an dù đang nát tan, tôn trọng sự khác biệt nơi tha nhân, giữ tinh thần lạc quan khi bóng tối, xem thất bại là một cơ hội, thứ tha mà không cần lời xin lỗi, cứ vươn tới dù lòng trống vắng đơn côi, dù vương tội vẫn bám sâu vào tình Chúa, …

 

Ước mơ cuối đời

  Giuse Việt, O.Carm.

Lúc còn bé, người ta hỏi: “Cháu muốn trở thành người như thế nào khi lớn lên?”

Nó đáp: “Cháu muốn làm bác sĩ hay kĩ sư để có nhiều tiền cho cha mẹ.”

Hơn mười năm sau, người ta hỏi: “Con muốn tương lai mình thế nào?”

Nó đáp: “Con muốn làm một nhà giáo dục để truyền thụ những điều hay lẽ phải cho các thế hệ tương lai.”

Có lúc nó cũng quan tâm đến việc trở thành một tu sĩ để rao giảng tình yêu của Chúa cho thế giới vẫn còn đầy dẫy bóng tối hận thù.

Thời gian cứ thế trôi qua, lúc bình lặng, khi thét gào.

 Đã nhiều năm rồi, chẳng ai còn hỏi nó câu hỏi về tương lai ấy nữa. Không ai hỏi không có nghĩa là nó không trả lời câu hỏi này vì bây giờ chính nó là người tự hỏi mình. Thời gian sống ngày càng ngắn lại. Ngày xưa, một bước nó đi có nhiều lời góp ý hộ tống của người khác. Ngày nay, mỗi người một hoàn cảnh sống khác nhau nên nó phải tự làm chủ bước đường mình. Không còn nhiều thời gian để cứ mãi đắn đo. Ngày xưa nó thấy đời mình còn dài. Ngày nay, nó hiểu rõ điều ấy là rất sai. Thật vậy, nay còn mai mất một cách không thể ngờ. Chẳng dại dột mà nghĩ ngây thơ. Thời gian vùn vụt từng giờ.

“Tóm lại thì tôi muốn trở thành ai đây?” Nó tự hỏi.

 Bác sĩ, nhà giáo dục, công nhân, kĩ sư, xích lô, học nhiều học ít, phụ hồ, nông dân, tu sĩ, giáo dân, tướng lĩnh, tiểu tốt, nhiều tiền ít tiền, …thật ra chỉ là những phương tiện. Bao nhiêu năm trên trần gian, nó hiểu được rằng cuộc đời nó sẽ mãi loay hoay, loanh quanh trong một cái vòng luẩn quẩn căng thẳng nếu nó chỉ tập trung vào những phương tiện. Tâm hồn nó sẽ mãi bị kéo ghì, ì ạch, èo uột, vướng víu. Xét cho cùng, sống thế nào thì cũng chỉ có một bến bờ duy nhất để về vào cuối cuộc đời vắn vỏi này, đó là: giây phút hội ngộ cùng Thiên Chúa hằng sống.

 Chất lượng giây phút gặp gỡ này tùy thuộc vào mục đích sống hôm nay. Muốn đạt được mục đích này, cần có một đôi cánh. Đôi cánh ấy là lý tưởng. Ai không có lý tưởng là tự tạo điều kiện cho mình rơi vào nhàm chán, bi quan, nhạt nhẽo, lèo bèo, chán phèo,…

 Nó sống lâu đủ để biết lý tưởng có nhiều loại, mỗi loại có một hiệu năng khác nhau. Có lý tưởng giúp nó trưởng thành hơn một chút. Có lý tưởng cho nó thấy sự mỏng giòn yếu đuối. Có lý tưởng làm nó dậm chân tại chỗ. Có lý tưởng phản tác dụng càng đi vào càng thấy bất an, bất mãn, thậm chí bất nhân. Và, có lý tưởng làm cho nó thấy cuộc đời tự nhiên được mở bung ra, một vùng trời tự do bát ngát xuất hiện. Khám phá ra lý tưởng then chốt này, tất cả bỗng trở thành cơ hội: nghề nghiệp thành cơ hội phục vụ, cám dỗ thành cơ hội chứng minh tình yêu đích thực, niềm vui thành cơ hội tạ ơn, đau khổ thành cơ hội trở nên gần gũi,… Gian nan bỗng nhẹ tựa mây trời. Trần gian hóa nên thiên đàng.

Nó muốn dùng khoảng thời gian sống còn lại của mình trên trần gian này để đầu tư cho giây phút hội ngộ với Thiên Chúa tình yêu bằng việc sống lý tưởng ấy. Nó muốn được Thiên Chúa ôm vào lòng, vừa xoa xoa cái đầu trọc của nó vừa nói: “Cảm ơn con. Cha vui lắm!” Lý tưởng nó khám phá ra và đã trở thành quan trọng nhất của nó bây giờ là nên thánh, nên thánh giữa những hoàn cảnh cụ thể từ hôm nay. Dù làm gì, nó sẽ cố gắng ý thức sống điều này. Đây là phương pháp nó sẽ cố gắng áp dụng vào từng ngày. Nó mong muốn thực hiện ước mơ nên thánh này cho đến giây phút cuối cuộc đời.

Nên thánh là làm những việc vĩ đại trong đời thường, ví dụ: cúi xuống nhặt một cọng rác bỏ vào giỏ rác, xắn tay áo lên vui vẻ rửa chén, nhịn một lời nóng giận, bớt một nhận xét chủ quan, nói một tiếng ủi an dù đang nát tan, tôn trọng sự khác biệt nơi tha nhân, giữ tinh thần lạc quan khi bóng tối, xem thất bại là một cơ hội, thứ tha mà không cần lời xin lỗi, cứ vươn tới dù lòng trống vắng đơn côi, dù vương tội vẫn bám sâu vào tình Chúa, …

Mỗi khi sống thánh như thế, nó vui thật một niềm vui sâu xa hơn ngàn nụ cười.

Lý tưởng nên thánh là chìa khóa hóa giải các khó khăn lớn nhỏ của nó, trong mọi hoàn cảnh.

Khẽ nhắm mắt, ngẩng đầu lên cao, nó thầm thĩ tâm sự:

“Cha ơi, con hạnh phúc có Cha trong cuộc đời.

Con muốn nên thánh!

Quãng đời còn lại của con, con muốn đáp lại tình Cha đã dành cho con.

Tay con đây, xin cầm lấy; chân con đây, xin dẫn đưa.

Ý muốn của Cha mới có khả năng làm con nên thánh.

Nên thánh đúng nghĩa là chọn vâng ý Cha.

Này con đây, con đến để thi hành ý muốn của Cha.AMEN

***********************************

Ultimate dream
 

When he was a child, he was asked: “Who do you want to become when you grow up?”

He responded: “I want to become a doctor or an engineer to make a lot of money for my parents.”

Ten years later, he was asked: “How do you want your future to be?”He said: “I want to be an educator to teach good lessons to younger generations.”

At times, he also thought of becoming a religious so as to proclaim the love of God to the world that still had so much darkness, brokenness and hatred.

Life went on. Sometimes tranquil. Other times chaotic.

Many years have passed; no one asks him that question about his future anymore. No one asks does not mean that he stops answering it because he is now the one who asks himself that question. He is conscious that his time on earth gets shorter every day. When he was younger, every step he made was accompanied by others. Today, each person has their own life to take care of, so he has to decide for himself. There is not that much time left for keeping wondering. Before, his behavior kind of showed he thought his time on earth was endless. Today, he understands it is not wise to think that way. Indeed, one can be gone just like a wind, unexpectedly in many cases. And, time does fly.

“Then who do I want to become?” He asks himself.

Doctor, educator, worker, engineer, farmer, religious, priest, lay person, soldier, officer, one with much or little education, rich or poor,… actually are only means. The years on earth have helped him understand that he may keep staying in a vicious circle if he focuses only on means. His spirit will keep being dragged behind, tired and chained. Ultimately, there is only one destination for this life, that is: the moment of seeing the living God face to face.

The quality of that moment depends on the goal of living today. To achieve this goal, one needs a pair of wings. These wings are an ideal. Living without an ideal is creating for oneself vulnerability to boredom, pessimism, lack of positive energy, disappointment, …

He has lived long enough to know there are different kinds of ideal and each kind has its proper effects. There is one that helps people a little more mature. Another helps show one’s fragility. Another prevents people from advancing. Still another leads to un-peacefulness, dissatisfaction, even inhumanity. And, there is one that makes him see life open wide before him. A spacious sky of liberty appears. With this ideal discovered, everything becomes opportunity: Jobs become opportunities for service, temptations for true love, crisis for more faith, joy for gratitude, suffering for intimacy,… Hardship becomes as light as a free cloud. Earth turns into heaven.

He wants to spend his time left to invest for that moment of meeting the God of love face to face by living out this ideal. He loves to have God embrace him rubbing his bald head, saying: “Thank you son. I am very happy!” This discovered ideal which has become the most important to him now is to become a saint in the midst of his concrete situations from today on. This is the ‘method’ he will try to apply to his living each day. Becoming a saint is his goal he desires to practice until his last moment.
Being a saint is being able to do great things in the ordinary life, for example: bending down to pick up a little piece of trash, rolling up the sleeves to wash the dishes joyfully, skipping a word of anger, swallowing a subjective comment, saying a consoling word while brokenhearted, forgiving without a need to be apologized, giving without any expectation, keeping reaching out though lonely, viewing failure as opportunity, respecting the differences of others, staying optimistic even in darkness, being firmly confident in God’s love no matter what,…

The goal to become a saint is the key that neutralizes difficulties in his different situations, indeed. When he is able to practice it, he experiences joy, a joy that is deeper than a thousand smiles.


+++


Gently closing the eyes, lifting up his bald head, he whispers:


“Father, I am happy to have you in my life.
I want to become a saint.

During my time left on earth, I want to respond to the love you have shared with me.

Here are my hands, please take them.

Here are my feet, please guide them.

Only your will can have the capacity to make me a saint.

To truly become a saint is to choose to obey your will.

Here am I.

I come to do your will.

Amen.”

Joseph Viet, O.Carm.