Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình…

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

 

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình…

Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: “Mạ đi chơi chút nghe”.  Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.

Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.

 Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình…

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi.  Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi  ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu…

Trịnh Công Sơn 1996

 

CAN ĐẢM CHỖI DẬY

Có hai người hành khách ngồi chung trong một chuyến xe lửa từ Tô-ri-nô đến Paris.

Vào một ngày mùa đông, bầu trời xam xám không một tia sáng mặt trời, xe lửa chạy tới biên giới nước Pháp thì tuyết bắt đầu rơi, bên ngoài trời giá lạnh, nhưng trong xe hơi ấm của lò sưởi rất dễ chịu, thêm vào đó là tiếng máy đều đặn như tiếng nhạc ru ngủ cho cuộc hành trình thêm thoải mái. Một trong hai người hành khách tỏ vẻ băn khoăn lo lắng lạ thường, mỗi lần tới một nhà ga người ấy lại giật mình đứng phắt lên, đến gần cửa nhìn nhà ga và đọc lớn tên sân ga rồi ông lại trở về ghế ngồi và thở dài một cách thảm não. Sau nhiều trạm như thế, người bạn bên cạnh lên tiếng hỏi với tất cả sự quan tâm và tế nhị:

- Có điều gì làm ông khó chịu hoặc ông bị đau chăng?

Ông ta thở dài một cách thảm não và nói:

- Tôi không đau ốm gì cả, chỉ có điều là tôi đã lấy sai chuyến xe. Nó đang chạy ngược chiều với hướng của tôi định đi, lẽ ra tôi phải xuống xe từ những trạm trước kia rồi để đổi sang chuyến xe khác, nhưng tôi không có can đảm bước xuống giữa làn mưa tuyết trắng xóa, ngồi trong xe với hơi ấm như thế này dễ chịu hơn.

***

Qúy vị và các bạn thân mến,

Thái độ của người hành khách áy náy bất an ấy tượng trưng cho thái độ ù lì thường ngày cản trở chúng ta trong việc ăn năn thống hối để cải tà quy chánh. Người hành khách trong xe lửa lẽ ra phải can đảm bước xuống nhà ga để đổi sang chuyến xe lửa khác. Cũng giống như người biết mình đang đi lạc đường phải quay trở lại chính lộ. Biết mình đang tiến trên con đường tội lỗi, phải mau quay trở về con đường thiện, nhưng lại không có đủ can đảm cởi bỏ những thói quen cũ hoặc những tiện nghi vui sướng tạm bợ của đời sống không tốt lành. Như thế, mỗi lúc lại càng đi xa hơn đích điểm mà mình muốn nhắm tới và rồi than vắn thở dài có ích lợi gì đâu.

Thống hối cải tà quy chánh đòi hỏi sự can đảm dứt khoát, dù biết phải trả giá rất cao. Qua miệng các ngôn sứ, chúng ta được biết Thiên Chúa nhân từ và đầy lòng thương xót luôn chờ đợi các tội nhân ăn năn thống hối trở về với Ngài.

***

Lạy Cha, xin Cha ban thêm sức mạnh để con đủ can đảm quay trở về với tình thương Cha khi nhận ra mình đã lạc đường. Xin giúp con thêm nghị lức để từ bỏ những thói quen xấu, biết mạnh mẽ dứt khoát với những gì làm con xa cách Cha.

Lạy Cha Chí Ái! Cha đến thế gian không phải để xét đoán, nhưng để thế gian nhờ tin vào Cha mà được cứu rỗi, xin hãy nâng đỡ mỗi khi con vấp ngã, hãy giơ tay để dìu con đứng lên. Trong mùa chay này, xin giúp con thật sự ăn năn về những tội lỗi đã làm buồn lòng Cha để con được chung hưởng niềm vui Phục Sinh với Cha trong ngày sau hết. Amen!

R. Veritas