Tại sao chúng ta nên nhìn Tam Nhật Thánh bằng đôi mắt mới mẻ?
Chúng ta cùng cố gắng đi cùng với những người lần đầu tiên trải nghiệm tất cả điều này.
Nếu bạn là người Công giáo trong hơn một vài tháng, thì có lẽ bạn đã không bị lỗi nhịp. Bạn đi vào một nhà thờ im lặng, đứng cầu nguyện, ngồi đối với bài đọc, đứng cho Tin Mừng. Như vậy, ngồi, đứng, quỳ hay rước là những cử hành một ngày trong Phụng Vụ.
Tuần này qua tuần khác, khuôn khổ phụng vụ vẫn giống như nhau nhưng những lời cầu nguyện và bài đọc khác nhau được thay thế. Ồ, chúng ta có thể bỏ qua Kinh vinh danh cho Mùa Chay hoặc đổi đọc kinh Tin Kính của Tông đồ, nhưng nói chung, chúng ta biết những gì sắp xảy đến.
Cho đến Tuần Thánh, khi đột nhiên chúng ta có nhiều Tin Mừng và nhiều cuộc rước và các bài đọc có sự tham gia và mọi người nằm trên mặt đất hoặc cởi giày. Nó phải khá khó hiểu khi bạn tham dự Lễ Vọng Phục Sinh và phát hiện ra rằng nó bắt đầu bằng một đống lửa, hoặc lần đầu tiên bạn nhận được những nhành lá khi bạn bước vào nhà thờ. Ngoài ra, còn có các nghi thức Phụng Vụ và cử hành phát sinh trong Thánh Lễ. Có rất nhiều cơ hội cho các lời cầu nguyện trong tuần này và dễ bị nhầm lẫn.
Tuần Thánh bắt đầu với Chúa nhật Lễ Lá (về mặt phụng vụ, Chúa nhật Lễ Lá với cuộc Thương Khó của Chúa), tất nhiên, với sự khải hoàn của Chúa Jesus vào Jerusalem.
Trong nhiều nhà thờ, các tín hữu tụ họp ở bên ngoài nhà thờ để cử hành một cuộc rước như người Do Thái cách đây 2000 năm, vẫy cành cọ như trước khi một anh hùng chiến thắng và hô vang Hoan hô Con của David, hoan hô Đấng vị Vua Mesiah của lời hứa nhiều thế kỷ trước.
Nhưng giữa không khí lễ hội là lời hứa về những gì sẽ đến: những chiếc áo đỏ của linh mục, được đánh dấu bằng máu của Chúa Kitô sẽ sớm được tuôn ra. Khoảng 20 phút sau khi chúng ta hô vang “Hoan hô Chúa”, rồi chúng ta lại thét lên “Đóng đinh nó đi!” Đây là một sự kết hợp khó hiểu, nhưng chúng ta thường trải nghiệm điều này khi chúng ta ca ngợi Chúa bằng đôi môi của mình và ngay sau đó lại từ chối Ngài trong cuộc sống.
Nhưng chúng ta cảm thấy trước những gì sẽ xảy đến với việc đọc Bài Thương Khó. Rốt cuộc, Chúa Giêsu vẫn còn vài ngày nữa. Chúa phải bị phản bội vào Thứ Tư, được trao nộp vào Thứ Năm Thánh. Nhưng vì nhiều người đã không ở nhà thờ vào thứ Sáu Tuần Thánh để nghe bài Thương Khó, nên chúng ta được nghe thêm vào Chủ nhật lễ Lá. Tốt hơn là suy niệm hai lần về nỗi đau đã cứu chúng ta hơn là bỏ qua cuộc rước kiệu đến ngôi mộ trống, như thể lễ Phục sinh có thể được thực hiện mà không có Thánh giá, như thể cuộc sống Kitô hữu có ý nghĩa mà không có đau khổ.
Sau một vài ngày yên tĩnh, lễ kỷ niệm Cuộc Vượt Qua bắt đầu một cách nghiêm túc. Thánh lễ Truyền Dầu thường diễn ra vào một số thời điểm trong Tuần Thánh, nhưng đó không phải là thời điểm bắt đầu Tuần Thánh.
Thánh lễ Tiệc Ly vào Thứ Năm Tuần Thánh mà Tam Nhật Thánh được bắt đầu, thời gian thiêng liêng nhất trong cả năm. Tối hôm đó, chúng ta cử hành việc thiết lập bí tích Thánh Thể và chức linh mục. Chúng ta nhớ lời kêu gọi để phục vụ như Chúa Giêsu đã làm, người rửa chân cho chúng ta và bảo anh em hãy làm điều tương tự cho những người khác. Và chúng ta thương tiếc nỗi đau cô đơn của Chúa trong vườn cây dầu và sự phản bội và bị bắt giữ đau đớn của Ngài.
Vào cuối thánh lễ này, khăn bàn thờ bị lột bỏ. Nhà tạm được làm trống. Thân thể Chúa Kitô được đưa ra khỏi nhà thờ, thường được thờ phượng cho đến tận đêm khuya. Sau đó, mình thánh Chúa được để ở nhà tạm phụ, để lại nhà thờ trống rỗng và cằn cỗi, một lời nhắc nhở về việc Chúa có thể đã xa cách như thế nào nếu không chết và trỗi dậy để cứu chúng ta
Nhưng Chúa vẫn chưa chết. Một cách biểu tượng, khi Mình Thánh Chúa được đặt tại vô số bàn thờ phụ trên khắp thế giới, là một lời mời để chúng ta canh thức một giờ với Chúa trong vườn Gethsemani. Phêrô, Giacôbê và Gioan không thể thức dậy, nhưng bạn và tôi có thể chọn ngồi với Chúa, cảm ơn Chúa và an ủi Chúa trước khi Chúa chuẩn bị đi đến cái chết.
Thứ sáu Tuần Thánh dường như luôn trong sự thê lương, thế giới khóc than trong ký ức về vụ án giết người từ xưa. Trong một số nhà thờ, có một truyền thống một nghi thức Bảy Lời cuối cùng, trong đó có bảy bài giảng về bảy điều Chúa Giêsu đã nói trên Thánh Giá.
Hầu hết các nhà thờ đều có Đi Đàng Thánh Giá, thậm chí là diễn lại một cách sống động. Đây là một cơ hội cuối cùng để suy niệm về Cuộc Khổ Nạn trước khi hòn đá được lăn đi và niềm vui Phục Sinh phá hủy nỗi buồn của đồi Calvario.
Nhưng mỗi nhà thờ đều có Nghi thức kỷ niệm Cuộc Thương Khó của Chúa, phụng vụ trong đó chúng ta đọc toàn bộ tường thuật của thánh Gioan về cuộc Thương Khó. Chúng ta tôn kính gỗ của Thập giá, và thương tiếc cái chết của Con Thiên Chúa. Chúng ta bước vào trong im lặng, như khi chúng ta rời đi trong im lặng đêm hôm trước, một lần nữa, chúng ta sửng sốt trước sự trống rỗng của một nhà thờ mà cửa nhà Tạm để mở trống rỗng. Không có Thánh lễ nào trong ngày này; thay vào đó, Bí tích Thánh Thể được mang đến từ nhà tạm phụ và tín hữu nhận được Mình Thánh Chúa trong một tinh thần biết ơn thống hối, trái tim của họ tan vỡ vì tội lỗi của họ đã đóng đinh Chúa.
Và rồi đến Thứ Bảy Thánh, một ngày của sự chết, im lặng, chờ đợi bên cạnh ngôi mộ để tìm hy vọng, một ngày nhiều người trong chúng ta đã sống trong nhiều năm, tự hỏi liệu điều gì nếu Lễ Phục Sinh không xảy ra. Nhưng cái chết đã không chiến thắng. Không phải 2.000 năm trước và cũng không phải bây giờ.
Và vào Thứ Bảy Thánh, chúng ta tập hợp lại một lần nữa. chúng ta, những người đã thở dài và khóc cùng nhau trong Tam Nhật Thánh linh thiên này, để đứng trong bóng tối tại Đêm Vọng Phục Sinh và xem chiến thắng ánh sáng. Chúng tôi đọc lịch sử của Thiên Chúa làm việc trong thế giới thông qua bảy lần đọc dưới ánh nến, rồi cuối cùng cũng hát vang với Kinh Vinh Danh! Tiếng chuông nhà thờ ngân vang, tiếng chuông của các em giúp lễ vang liên hồi.
Chúng ta bật đèn và trang trí bàn thờ và vui mừng, vui mừng, vui mừng khi hát alleluia khi Tin Mừng cuối cùng tuyên bố chiến thắng của Thiên Chúa của chúng ta đối với kẻ thù đã làm chúng ta thành nô lệ quá lâu.
Chúng ta chứng kiến những anh chị em mới của chúng ta được nhận chìm trong nước rửa tội và nổi lên như con cái của Thiên Chúa. Chúng ta đứng trong tiệc cưới của Con Chiên để nhận xác Chúa phục sinh của chúng ta, cùng với những người bạn mới, những người đã tìm kiếm và đói khát Chúa trong nhiều năm và nhiều thập kỷ trước khi cuối cùng trở về bên Chúa trong đêm này, đêm trên tất cả các đêm.
Và chúng ta, những người đã sống tốt Mùa Chay sẽ thấy mình tràn ngập niềm vui khi chúng ta thực hiện 50 ngày ăn mừng Lễ và sau 40 ngày của Mùa Chay. Chúng ta đã đi với Chúa từ Bethany đến đền thờ, từ Phòng tiệc ly đến Núi cây Ô liu, từ thảo nguyên đến Calvariô. Chúng ta sẽ nhảy múa trước ngôi mộ trống, nhớ về tình yêu mà Chúa đã đổ lên chúng ta khi Chúa đổ máu để cứu rỗi của chúng ta.
Thánh lễ Chúa nhật Phục sinh là một phụng vụ tuyệt vời, một lễ kỷ niệm về chiến thắng của Thiên Chúa chúng ta. Nhưng nếu bạn có thể, hãy lên kế hoạch để cử hành ngày Tam Nhật Thánh năm nay, để đi vào những bí ẩn về sự cứu rỗi của chúng ta để chúng ta có thể vui mừng hơn bao giờ hết.
Tác giả: Meg Hunter-Kilmer
Nguồn: https://aleteia.org/2019/04/13/why-we-should-see-the-triduum-with-fresh-eyes/
Bro. Giuse Trung Tran, C.Ss.R – chuyển ngữ