Một ngày sống gần khép lại, tôi bước vào nhà nguyện để nhìn lại ngày sống như một thói quen. Ngay từ sáng sớm đã vội vã ra trường đón bé, trưa về chuẩn bị bữa ăn cho bệnh nhân, chiều lại chuẩn bị bài giáo lý cho các em dự tòng… Chân tôi mỏi rã rời, đầu óc quay cuồng với đủ thứ chuyện vụn vặt. Tôi cảm thấy mình như một cỗ máy, cứ thế vận hành mà quên mất mình là ai, mình đang làm gì.
Bất chợt, tôi dừng lại với bình hoa trước bàn thờ. Từng bông hoa âm thầm khoe sắc. Tôi lặng lẽ nhìn chúng. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy mình nhỏ bé lạ thường, nhỏ bé hơn cả những bông hoa. Chúng tự do đua sắc, tự do tỏa hương, còn tôi... tôi đang làm gì? Tôi đang vội vã chạy theo sứ vụ, mà quên mất việc hít thở, quên cảm nhận sự hiện diện của Chúa ngay trong chính khoảnh khắc này. Liệu đây có phải là điều Ngài muốn con làm không, và rồi Ngài mời gọi con "hãy lánh ra một nơi hoang vắng mà nghỉ ngơi đôi chút"?
Tôi chợt nhận ra, nơi hoang vắng mà Chúa muốn nói không chỉ là một địa điểm vật lý. Đôi khi, đó là một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa bộn bề công việc, một góc nhỏ trong tâm hồn nơi tôi có thể trút bỏ mọi gánh nặng. Đó là lúc tôi cho phép mình được yếu đuối, được dừng lại, được là chính mình mà không cần khoác lên chiếc áo của "người nữ tu luôn mạnh mẽ."
Tối hôm đó, tôi quyết định không làm thêm bất cứ việc gì nữa. Tôi ngồi yên lặng trong nhà nguyện, để cảm nếm ánh mắt dịu hiền của Chúa đang nhìn tôi. Tôi nhận ra, việc nghỉ ngơi không phải là sự lười biếng, mà là một hành vi của đức tin. Tin rằng Thiên Chúa sẽ lo liệu mọi sự, tin rằng Ngài muốn tôi được khỏe mạnh và bình an, để có thể tiếp tục phục vụ Ngài một cách trọn vẹn nhất.
Khoảnh khắc bất chợt ấy đã dạy tôi rằng, ngay cả trong cuộc sống dâng hiến, tôi vẫn cần những "nơi hoang vắng" cho riêng mình. Đó là những khoảng lặng để phục hồi, để tái tạo, và để lắng nghe tiếng nói sâu thẳm của con tim. Chỉ khi đó, tôi mới có thể thực sự là khí cụ bình an trong tay Chúa.
HTVT